Ôn Thanh Hòa nghe Tô Tín kích thích nên hai mắt đỏ bừng, hắn nắm chặt nắm đấm muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chán nản cúi đầu xuống.
Tô Tín nói đúng, hắn chính là người nhu nhược.
Ôn gia bọn họ nằm gần Tốn Phong kiếm phái, cho nên từ nhỏ đã có người cầm hắn so sánh với Ngũ Thanh Vân, kết quả hắn vẫn không sánh bằng đối phương, kể cả hiện tại cũng là như thế.
Đặc biệt một trận chiến hôm nay, tin tưởng của hắn đều bị Ngũ Thanh Vân một kiếm trảm phá, cho nên hắn không còn tâm tư đánh một trận với Ngũ Thanh Vân, chỉ có thể chạy vào trong sơn cốc phát tiết phẫn hận của bản thân.
Nhìn thấy bộ dạng của ngươi như vậy, Tô Tín cười nhạt và nói:
“Bị ta nói trúng sao? Thừa nhận chính mình nhu nhược sao? Nếu thật là như vậy, ngươi đổi nắm đấm nện vào tảng đá bằng đầu được rồi.”
Ôn Thanh Hòa nhìn chằm chằm vào Tô Tín, hắn không cam lòng nói:
“Ta cũng muốn hơn Ngũ Thanh Vân, nhưng nội công của Ôn gia chúng ta kém hơn Tốn Phong kiếm phái một bậc, trong cùng giai ta không sợ, vũ kỹ Ôn gia có thể chiếm cứ ưu thế.”
“Nhưng càng về sau chênh lệch giữa ta và Ngũ Thanh Vân liền càng lớn, chúng ta chỉ kém một tiểu cảnh giới, cho dù ta tu hành Đại Triền Ti Thủ tới đại thành cũng không thể đánh thắng hắn.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ai nói vũ kỹ không thể đền bù cảnh giới chênh lệch? Trên Nhân ảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943336/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.