Tô Tín đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Viêm, hắn lại làm ra dáng vẻ không thể làm gì.
Kỳ thật trong lời nói của Phùng Viêm có ý rất đơn giản, chính là muốn người cộng thêm tiền.
Nếu như Tô Tín không cho vậy cũng rất đơn giản, đến lúc đó nhiệm vụ cấp trên phân phó xuống không hoàn thành, ngươi cũng đừng trách ta.
Tô Tín xem ra chút thủ đoạn này không có ý nghĩa, nếu như đổi thành người khác chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu này của hắn, dù sao chỉ là một ít chỗ tốt mà thôi, cho dù vì tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt hay ổn định nhân tâm Giang Hoài đạo, thỏa một ít yêu cầu của hắn thì xem vào đâu.
Nhưng đối với Tô Tín hiện tại, hắn thật nhìn trúng Giang Hoài đạo hay sao? Hắn không muốn một Giang Hoài đạo không nghe lời, Tô Tín thà rằng giải quyết tất cả để nắm giữ toàn bộ Giang Hoài đạo.
Tô Tín nhìn Phùng Viêm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn mang theo tiết tấu vận luật nào đó, mỗi tiếng gõ như đánh vào ngực Phùng Viêm, làm cho hắn cảm thấy không khỏe.
- Kỳ thật con người ta rất rộng rãi, chỉ cần ngươi nghe ta, nên cho các ngươi thì ta tuyệt đối không thiếu. Hơn nữa ta ban thưởng vô cùng hào phóng.
- Nhưng trong đó có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ngươi phải làm được việc và hiểu quy củ.
- Ngươi thiếu người, ta cho ngươi người. Ngươi thiếu vật, Lục Phiến Môn cấp phát tài nguyên tu luyện cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1942033/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.