Huyền Minh bảo Không Kiến chú ý ngôn từ, nhưng Không Kiến cau mày nói:
- Sư điệt, ngươi thật cho rằng Đại Chu là nhất thế hoàng triều ngày xưa hay sao? Ngay cả nghị luận cũng không dám nghị luận? Thiếu Lâm tự ta lúc nào cần phải cẩn thận tới mức này?
Sắc mặt Huyền Minh tối sầm, những tiền bối chữ lót Không thật quá phận.
Võ đạo người đạt được là sư, tuy Không Kiến trước hắn một đời, nhưng luận thực lực Huyền Minh không thua gì Không Kiến, thậm chí còn mạnh hơn nữa.
Trọng yếu nhất hắn là thủ tọa La Hán đường hiện tại, kết quả Không Kiến lại mở miệng nói một câu sư điệt, hoàn toàn không có ý tôn trọng trong đó.
Phải biết rằng quy củ Thiếu Lâm tự rất sâm nghiêm, ví dụ như Huyền Minh là người rất tuân thủ quy củ.
Hắn có quan hệ không tệ với Huyền Khổ, thời điểm Huyền Khổ bế quan cũng tạm thời giao sự vụ Thiếu Lâm tự cho hắn phụ trách.
Nhưng ngay cả như vậy ở nơi công khai hắn không gọi Huyền Khổ là sư huynh, đều gọi đối phương là Phương Trượng, chỉ có khi ở riêng hắn mới gọi Huyền Khổ là sư huynh.
Hiện tại Không Kiến nói một câu sư diệt, hiển nhiên không đặt hắn vào trong mắt.
Tuy hiện tại bọn hắn Thiếu Lâm tự muốn đối mặt thế nhưng mà Tây Cương Mật Tông, hiện tại đã sắp vào thành, Huyền Minh cũng không muốn bị Tây Cương Mật Tông chế giễu, hắn chỉ có thể áp chế tức giận trong lòng, nói:
- Sư thúc, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1941809/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.