Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên rời xa mọi người cũng chú ý tới cột sáng màu xanh lam.
Mục Trường Sinh nhìn sương trắng không ngừng hướng về cột sáng tuôn tới, trong ánh mắt chợt lóe một tia hiểu rõ.”Hóa ra là như vậy.”
Nghe Mục Trường Sinh tự lẩm bẩm, Ứng Thiên hỏi: “Cái gì như vậy?”
Mục Trường Sinh giải thích: “Khi tôi còn ở Đại Khánh, đã từng từng đọc một quyển thư tịch liên quan về trận pháp đại sư. Nghe đâu vị đại sư kia có thể đem bất kỳ đồ vật gì trong tự nhiên biến thành vật liệu bày trận cho ông ấy, cũng sẽ có vài đồ vật thoạt nhìn không dùng được phát huy ra công dụng vượt quá tưởng tượng. Bất quá khi ông ấy bày trận cũng không phải là vật gì cũng sẽ dùng, cây rừng, sương mù, nước mưa là ba loại ông ấy thích dùng nhất để bày trận. Tự tay ông ta sáng lập thịnh thế thuộc về trận pháp sư, môn hạ học trò hơn triệu, là kỳ tài trận pháp không ai bì kịp từ trước tới nay của Khánh quốc. Đáng tiếc sau bốn mươi tuổi, thì mất tích, trước khi ông ấy mất tích, đệ tử của ông ta cũng không thể được truyền thừa đầy đủ, ngàn năm sau, gia tộc của trận pháp sư kia đều đã xuống dốc.”
Hắn nhìn sương mù trước mắt như vật sống cuồng dũng lao đi, nhẹ giọng nói: “Nơi này, rất có thể chính là do ông ấy lưu lại.”
Vị trận pháp sư kia, rất có thể lưu lạc đến thế giới này, cũng rốt cuộc không tìm được con đường quay về.
Ứng Thiên hỏi: “Vị trận pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/1480306/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.