“Ổn định!” Mục Trường Sinh nhìn độc mộc nói.
Vết rạn nứt trên cầu độc mộc không tiếp tục kéo dài ra nữa, tuy vô cùng khó khăn nhưng cũng chống đỡ được.
Đợi đến khi thức tỉnh giả cuối cùng đạp lên cây cầu kia qua sông, độc mộc không biết gác trên sông bao nhiêu năm rốt cục trong từng tiếng rên rỉ già nua rên rỉ gãy thành hai đoạn, rơi vào trong sông.
Nhưng mà trước mắt mọi người cũng không hề để ý cái này, bọn họ nhìn sương mù lượn lờ dưới bóng đêm, rừng cây nhỏ yên tĩnh không tiếng động, trong lòng không hẹn mà cùng tràn ra từng tia cảm giác sợ hãi, nỗi sợ hãi này đến không hề có nguyên do, là một loại cảm giác không rõ, nhắc nhở mọi người không nên đi vào, đi vào có khả năng sẽ mất mạng!
Trong mắt không ít người lộ ra vẻ do dự. Có điều đã qua sông, độc mộc cũng đứt đoạn mất, huống hồ đây là một lần nhiệm vụ vô cùng quan trọng, cho dù có người thoáng do dự, cũng chỉ là trong thời gian một cái nháy mắt, rất nhanh, tầm mắt mỗi người đều tập trung vào chủ nhân của mình, cùng đợi mệnh lệnh.
Mục Trường Sinh đi về phía trước một bước, nhìn sương trắng như có sinh mệnh, phiêu phiêu thoáng qua, gió thổi không tan, quay đầu về đám người Quý Trạch nói: “Nếu có Vọng Hư kính, hẳn là ở tận cùng bên trong, ai trước tiên?”
Quý Trạch híp mắt nhìn rừng cây, gió đêm phất qua khuôn mặt anh, mang đến từng tia hơi nước cùng mùi tanh hôi, ngửi thấy mùi này, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/1480302/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.