Kim giờ chỉ ba giờ chiều, sau khi Vinh Thành cho Mục Trường Sinh uống xong nước đường muối liền đi ra ngoài, trong phòng bệnh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở hai người.
Ứng Thiên ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Mục Trường Sinh nằm đó, làn da hắn vốn tái nhợt đến có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới da, hiện tại hôn mê, màu da càng trắng bệch khiến người liếc mắt nhìn qua liền thấy đau lòng.
Thân thể của hắn che dưới tấm chăn trắng, tay phải đặt ở mép giường, Ứng Thiên đang muốn đem tay hắn nhét lại dưới chăn, mới vừa tiếp xúc thì sửng sốt, ánh mắt của y chuyên chú rơi vào trên tay phải hắn, đây là đôi tay vô cùng đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, đường vân rõ nét, mười ngón dài hơn một chút so với người bình thường, nhìn qua tiêm dài mà hữu lực, bụng ngón tay có vết chai mỏng, nhìn ra được bàn tay này thường tiếp xúc một loại nhạc cụ nào đó.
Bộ dạng hắn biểu diễn nhạc khí chắc chắn rất dễ nhìn, nhạc khúc tấu lên nhất định là êm tai nhất! Ứng Thiên nghĩ vậy, nhẹ nhàng cầm tay hắn, rất gầy rất gầy, có thể mò được xương cốt nhô ra.
Thật làm người ta đau lòng a! Ứng Thiên vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng đem tay phải của hắn nhét lại dưới chăn.
Thời gian chậm rãi qua thêm một canh giờ, Ứng Thiên ngồi tại chỗ bất động, lẳng lặng mà nhìn Mục Trường Sinh hai mắt nhắm nghiền mặt tái nhợt.
Nhìn đối phương không hề có một chút ý tứ muốn tỉnh lại, Ứng Thiên nhíu nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-ngon-linh-su/1480251/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.