Suốt ba ngày, Viên Tiệp hoàn toàn không có chút tin tức.
Cứ cách một đoạn thời gian Sở Tự sẽ gọi điện cùng gửi tin nhắn, thế nhưng không hề nhận được tin trả lời, như đá chìm vào đáy biển vậy, mà Viên Tiệp cũng giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Sở Tự đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi, sợ anh xảy ra chuyện gì.
Không chỉ không có lòng dạ lòng việc, ngay cả ngủ cũng không dám… cứ nhìn chằm chằm thông tấn khí, ngay cả chớp mắt cũng không dám, một mực chờ đợi Viên Tiệp gửi tin cho mình.
Trong đầu cứ miên man nghĩ về Viên Tiệp, sợ anh bị tai nạn giao thông, lại sợ anh xảy ra sự cố gì đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sở Tự nghĩ về một người suốt ba ngày ba đêm.
Từ khi chào đời tới nay, Sở Tự rốt cuộc cũng hiểu được trước kia vì quyết liệt với cha mà mình đột ngột cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người là hành động tàn nhẫn tới cỡ nào.
Ngày đầu tiên Viên Tiệp biến mất, thực nhớ anh.
Ngày thứ hai Viên Tiệp biến mất, thực nhớ thực nhớ anh.
Ngày thứ ba Viên Tiệp biến mất, thực nhớ, thực nhớ anh, nhớ tới muốn điên.
Rốt cuộc sức chịu đựng của Sở Tự cũng tới cực hạn, cậu quyết định gọi điện một lần nữa.
Nếu Viên Tiệp vẫn không nghe máy, cậu sẽ gọi tới nhà anh… Cậu rốt cuộc không thể chịu nổi cảm giác nhớ nhung cùng lo lắng này nữa rồi.
Ngay lúc Sở Tự mở thông tấn khí định gọi lần cuối cho Viên Tiệp thì đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-kinh-ky-nhan-nguoi-dai-dien-xuat-sac-nhat/1493586/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.