[ 一个人吃饱全家不饿 ]ai biết chỉ Cáo câu thành ngữ này nha ^^~
*****
“Thực xin lỗi đã tới muộn, để anh đợi lâu.” Sở Tự vừa vào cửa liền mở miệng nhận lỗi, bởi vì trong lòng có áy náy nên thái độ khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Viên Tiệp mở miệng liền làm người ta có cảm giác thực ôn nhu: “Không phải, tại anh tới sớm thôi, em không muộn.”
Bản tính thích đúng giờ nên anh khẳng định sẽ tới sớm hơn giờ hẹn, bất quá không yêu cầu Sở Tự phải giống mình.
Nói xong anh liền đứng dậy, thân sĩ chủ động giúp Sở Tự kéo ghế.
“Cũng mười mấy năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ anh Viên.” Sở Tự có chút câu nệ ngồi xuống, không biết nên làm thế nào đối mặt với đối phương.
Đáy mắt Viên Tiệp có chút phức tạp, tiếp đó mỉm cười cho Sở Tự một đáp án chính xác: “Mười ba năm.”
“Mười ba năm không gặp, Tiểu Tự đã trưởng thành rất nhiều, có nhiều điểm không còn giống như xưa nữa…” Viên Tiệp thở dài, phảng phất như cảm thấy tiếc nuối vì mình đã bỏ lỡ quá trình này.
Sở Tự nghe đối phương nói ra con số mười ba năm thì áy náy trong lòng lại càng sâu hơn. Lúc cậu đòi giải trừ hôn ước cùng quyết liệt với gia đình, kỳ thực Viên Tiệp từng tìm tới hỏi vì sao, bất quá phản ứng của Sở Tự khi đó rất kịch liệt, căn bản không muốn nhắc tới chuyện này, liền đẩy Viên Tiệp ra ngoài, yêu cầu đối phương sau này đừng liên lạc với mình nữa… Hơn nữa rất nhanh sau đó cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-kinh-ky-nhan-nguoi-dai-dien-xuat-sac-nhat/1493565/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.