Viên Tiệp hiển nhiên cũng nhận ra khác biệt về tư tưởng của mình cùng Sở Tự: ‘Thật xin lỗi, có nhiều thứ anh không hiểu lắm, thứ yêu thích cũng có giới hạn, tán gẫu với anh chắc chán lắm.’
‘Không có, mỗi người am hiểu một thứ khác nhau, giải trí là chức nghiệp của tôi nên mới hiểu nhiều hơn thôi. Anh Viên, nếu anh nói về lĩnh vực quân sự, nhất định tôi cũng giống như đang nghe thiên thư thôi.’ Đúng là quân tử, hễ có vấn đề liền nghĩ nguyên do từ mình mà ra, Sở Tự thực không nỡ chỉ trích đối phương.
Viên Tiệp cố gắng tạo đề tài nói chuyện: ‘Bình thường em thích làm gì? Xem chương trình gì? Có thể giới thiệu cho anh một chút không?’
‘Ách, thứ tôi thích chắc anh Viên không thích đâu… Tôi nghĩ, mình không có gì để giới thiệu cho anh.’ Sở Tự cảm thấy đời sống của Viên Tự thực khỏe mạnh, mình không nên phá hư.
Lần này Viên Tiệp ngừng một lúc lâu mới đáp lại: ‘Anh thực không thú vị, đúng không?’
Sở Tự đang cùng nhóm blogger tán gẫu hăng say, thật lâu sau mới nhìn thấy tin nhắn Viên Tiệp gửi qua, vừa xem nội dung thì lập tức lo lắng trả lời lại: ‘Không phải a anh Viên, đang êm đẹp sao tự dưng anh lại nghĩ vậy?’
Tuy thói quen cuộc sống của Viên Tiệp hoàn toàn bất đồng với cậu, thế nhưng Sở Tự thật sự không hề cảm thấy đối phương nhàm chán hay có vấn đề gì cả….
Này trong mắt cậu chỉ là tính cách cùng thói quen của mỗi người mỗi khác mà thôi.
Sở Tự thực không hiểu vì sao Viên Tiệp lại nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-kinh-ky-nhan-nguoi-dai-dien-xuat-sac-nhat/1493564/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.