Chương trước
Chương sau
Dịch & biên: †Ares†

oOo

Trời chiều nắng ngả về Tây, cảnh vật trên Thánh Ma tông càng trở nên thê lương tĩnh mịch, ngoại trừ âm thanh của côn trùng thì chỉ còn lại từng đợt tiếng thở dài truyền ra từ bên trong đám cỏ dại.

Trong rừng cỏ, một cặp mông rất tròn nhấp nhô lên xuống, dịch trái dịch phải rất hấp dẫn ánh mắt người.

- Ài, làm sao để sống hết hôm nay đây.

Trương Nhị Cẩu làm quần quật cả chiều, khóc cạn cả nước mắt, trên người rất nhiều chỗ bị cỏ dại cứa đứt, đau ê ẩm.

Trương Nhị Cẩu ngồi phệt xuống đất tỏ vẻ muốn bãi công. Nhìn đám cỏ dại mênh mông vô bờ, Trương Nhị Cẩu chỉ muốn phủi mông chuồn khỏi nơi này. Đây cũng không phải là công việc để người làm a.

Nhưng vừa nghĩ tới việc trước lúc rời đi mình đã đắc tội tiểu bá vương ở khu tạp dịch, Trương Nhị Cẩu run rẩy cả người.

Một khi trở về, mạng nhỏ khó bảo toàn.

Ài…

Trương Nhị Cẩu liên tục thở dài, mà vừa lúc này, cách đó không xa truyền tới âm thanh ầm ĩ. Trương Nhị Cẩu biến sắc, lập tức đứng lên, cầm lấy dụng cụ mà điên cuồng làm cỏ.

Tông chủ đã trở lại, nhất định là tông chủ đã trở lại.

Nếu nhìn thấy mình nhàn hạ ở nơi này, nhất định là sẽ hung hăng giết chết mình. Có lẽ mình sẽ giống với hòn đá kia, tan xương nát thịt, chết không toàn thây.

Trương Nhị Cẩu lau nước mắt, gì cũng không nói, làm việc.

Thế nhưng sau đó Trương Nhị Cẩu lại phát hiện tiếng bước chân dày đặc, còn có tiếng của rất nhiều người, rõ ràng không phải là tông chủ trở về.

Trương Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy một đám người cầm trong tay trường kiếm, đại đao, khai sơn phủ thì sắc mặt Trương Nhị Cẩu lập tức trắng bệch.

- Không thể nào, hắn tìm người giết tới?

Trương Nhị Cẩu bị hù suýt nữa tè ra quần. Hắn cho rằng nhất định là tiểu bá vương khu tạp dịch dẫn người đến báo thù.

Nhìn qua chỗ kia ít nhất có đến mấy chục người, hiện giờ tông chủ đi vắng, tu vi của mình lại thấp như vậy, nếu bị bọn hắn loạn đao chém chết thì biết kêu ai?

Trương Nhị Cẩu vội trốn vào trong bụi cỏ, không nhúc nhích, thậm chí cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ bị đối phương phát hiện.

Lâm Phàm dẫn đệ tử ngoại môn đến nơi này, trong lòng nhẩm tính, từng này người nhiều nhất là vài ngày có thể làm xong.

Phương diện đan dược thì không cần lo, ngày mai lại tới một gian mật thất khác trên Đan Đỉnh phong, tiếp tục đào đất luyện đan làm tiền công.

Giờ phút này Lâm Phàm khẽ nhíu mày, ô, Nhị Cẩu chạy đâu rồi?

Hay là thừa dịp mình đi vắng mà trốn rồi?

- Nhị Cẩu… Nhị Cẩu đi đâu rồi?

Lâm Phàm hô.

Trương Nhị Cẩu đang run rẩy trốn trong bụi cỏ, nghe được iếng của tông chủ thì lập tức bình tâm lại.

- Tông chủ, ta ở chỗ này.

Trương Nhị Cẩu lập tức chạy ra.

- Ngươi vừa mới đi đâu? Ta tìm người tới giúp ngươi, đông người hơn thì nhanh hơn. Được rồi, bắt đầu đi.

Lâm Phàm nói.

Trương Nhị Cẩu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra là người làm cỏ cùng. Rồi Trương Nhị Cẩu bỗng phát hiện, những người này không phải đều là đệ tử ngoại môn sao? Ánh mắt của Trương Nhị Cẩu nhìn về Lâm Phàm lúc này không khỏi thay đổi.

Tông chủ không hổ là tông chủ, nhổ cỏ cũng có thể tìm đệ tử ngoại môn, thật sự là quá lợi hại.

Khi hắn còn ở bên đệ tử tạp dịch, gặp được đệ tử ngoại môn còn không phải khúm núm xem người ta thành đại gia, làm sao lợi hại được như tông chủ, trực tiếp kéo tới cắt cỏ.

- Nhị Cẩu, cầm lấy những đan dược này, sáng mai phân phát cho mọi người. Bản tông hơi mệt, đi nghỉ trước đã.

Lâm Phàm ném túi đan dược cho Trương Nhị Cẩu. Chỗ đan dược này chẳng phải thứ gì tốt, để Trương Nhị Cẩu phụ trách là đủ.

- Dạ.

Trương Nhị Cẩu gật gật đầu.

Những đệ tử ngoại môn theo Lâm Phàm đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm cứ thế giao Tốc Nguyên Đan cho Trương Nhị Cẩu, ai ấy mở to hai mắt, sau đó trong lòng mỗi người đều rõ ràng.

Người gọi là Nhị Cẩu này, nhất định là nhân vật đắc lực bên dưới Lâm sư thúc.

Trương Nhị Cẩu nhìn bóng lưng của tông chủ, lại nhìn nhìn đan dược trong tay, cả người ngây ngẩn, đây là tình huống gì?

Đúng lúc này Trương Nhị Cẩu cảm nhận được ánh mắt những đệ tử ngoại môn này nhìn về phía mình như lửa nóng, giống như những người này muốn đốt sạch y phục của mình thì không khỏi run lên.

- Nhị Cẩu ca, chúng ta bắt đầu làm từ đâu?

Một gã đệ tử ngoại môn, vẻ mặt rất thân thiện hỏi. Một tiếng Nhị Cẩu ca này khiến Trương Nhị Cẩu không dám tin mà nhìn người trước mắt.

- Ngươi vừa mới gọi ta là gì?

Trương Nhị Cẩu sửng sốt, giống như chính mình nghe lầm.

Những đệ tử ngoại môn này đều từng là những người tít trên cao mà mình không thể chạm vào a.

- Sao cơ Nhị Cẩu ca?

Đệ tử kia không hiểu hỏi.

Giờ khắc này, Trương Nhị Cẩu toàn thân khoan khoái, một tiếng Nhị Cẩu ca này để hắn mê mẩn tâm thần.

Trương Nhị Cẩu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có đệ tử ngoại môn gọi mình là Nhị Cẩu ca.

- Tốt, nghe ta chỉ huy, bắt đầu làm cỏ từ nơi này.

Trương Nhị Cẩu chỉ chỉ nói.

....

Lâm Phàm trở về căn nhà gỗ hai tầng. Đoạn thời gian này, Lâm Phàm vẫn luôn suy nghĩ một việc.

Đó là về giọt thần huyết mà Thánh Ma lão tổ đã đặt vào trán của mình trước khi đưa mình tới nơi này.

Không biết tại sao, đến tận bây giờ Lâm Phàm vẫn không có chút cảm giác nào về nó. Lâm Phàm biết loại đồ chơi như thế đều ẩn chứa ý chí đại năng ở bên trong, thậm chí cả tình huống đoạt xá cũng không phải là không có.

Nhưng thời gian đã lâu như vậy, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, Lâm Phàm cũng thầm thở phào một hơi.

Chỉ là không biết thần huyết này có tác dụng gì.

Ngay cả hệ thống cũng không nhắc tới thần huyết, xem ra thần huyết này là cặn bã đến mức hệ thống không thèm đặt trong lòng.

Sau đó, Lâm Phàm tiến vào trạng thái tu luyện, luyện cùng lúc Vô Tướng Thiên Ma và Kiếm Ý. Giờ khắc này chân nguyên trong trời đất theo bốn phía hóa thành từng dòng nhỏ tràn vào cơ thể Lâm Phàm.

Hôm sau.

Lâm Phàm ra khỏi nhà, vốn nghĩ rằng đám đệ tử ngoại môn kia đã rời khỏi, thế nhưng không ngờ mọi người vẫn đang chăm chỉ làm việc, khiến Lâm Phàm vui mừng gật gật đầu.

Mà Trương Nhị Cẩu kia đã sớm chui vào một góc mà ngủ.

Cảnh giới Tiên Thiên cùng cảnh giới Hậu Thiên khác biệt không chỉ ở thực lực mà còn chênh lệch ở cả sức chịu đựng của cơ thể.

Cảnh giới Tiên Thiên có thể không ăn không uống không ngủ mấy ngày, nhưng cảnh giới Hậu Thiên lại không chống đỡ được.

Lâm Phàm không nói gì thêm, quay người đi tới Đan Đỉnh phong.

Tốc Nguyên Đan tuy không có mấy tác dụng với hắn, nhưng chỉ chút đan dược hôm qua sợ là chưa đủ trả công cho những đệ tử ngoại môn này.

Đan Đỉnh phong.

Lý Thuận làm thủ tịch luyện đan sư ở trong đệ tử ngoại môn, tự nhiên là cực kỳ cao ngạo. Hắn rất có lòng tin ở việc những người cầu mình luyện đan hôm qua sẽ phải quay lại.

Mỗi ngày luyện đan cho người khác rồi lại cầm đan dược của người khác, loại cảm giác này là sảng khoái tới cỡ nào chứ.

Thế nhưng ngày hôm nay làm Lý Thuận có chút khó hiểu, bởi vì số người đến lại ít hơn hôm qua một chút.

Những người cầu mình luyện đan hôm qua tại sao chưa thấy ai tới?

Dựa theo tình huống trước kia, đám người đó hẳn là sớm đã phải ở chỗ này đợi mình chứ nhỉ?

Quái dị vô cùng a.

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.