Chương trước
Chương sau
Dịch & biên: †Ares†

oOo

Tình huống hiện giờ ở hiện trường làm Lâm Phàm cảm thấy có gì đó không đúng.

Diệp Thiếu Thiên phế đi ba năm, chịu đủ dày vò, lý ra Phong Bất Giác phải ngang ngược càn rỡ, không chuyện ác nào không làm nên bị trả thù. Thế nhưng tình huống sao lại ngược lại?

Không lô-gic, cực kỳ lô-gic.

Lâm Phàm tỉnh bơ tiếp tục quan sát. Hắn muốn xem chuyện này rốt cuộc sẽ giải quyết thế nào. Hiện hắn cũng thấy đáng tiếc cho Phong Bất Giác, tu vi Tiên Thiên cao giai, cách cảnh giới đại viên mãn chỉ chừng một bước, trong ngoại môn cũng là tồn tại hàng đầu.

Mà Diệp Thiếu Thiên cũng có tu vi Tiên Thiên cao giai, nhưng chỉ ba chiêu đã đánh bại Phong Bất Giác, hiển nhiên rất không đơn giản.

- Phong Bất Giác, ngươi nên thực hiện lời lúc trước, kẻ bại cút khỏi Thánh Tông. Diệp Thiếu Thiên ta khinh thường động thủ với ngươi, bởi vì ngươi ở trong mắt ta chỉ là con kiến mà thôi.

Diệp Thiếu Thiên nhếch miệng khinh thường nói.

Sắc mặt Phong Bất Giác tái nhợt, khóe miệng còn vương một tia máu, giờ phút này nghe thế, hai mắt nhất thời có chút đờ đẫn.

Rời khỏi Thánh Tông?

Nhớ năm đó, trăm cay nghìn đắng bái nhập Thánh Tông, nhưng hôm nay lại bởi vì xúc động đánh cuộc mà phải rời khỏi nơi mình từng mong ước, Phong Bất Giác không cam lòng.

Diệp Thiếu Thiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Phong Bất Giác, cười lạnh:

- Đừng nói đồng môn khi dễ, không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận sai, Diệp Thiếu Thiên ta sẽ không cùng ngươi chấp nhặt, để phế vật ngươi tiếp tục lưu lại ngoại môn. Thế nào?

- Diệp Thiếu Thiên, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Phong Bất Giác nổi giận quát lên. Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, muốn để mình quỳ xuống, quả thực là nằm mơ.

- Diệp ca ca, nói nhiều với hắn làm gì. Để cho quỳ xuống nhận sai đã là khai ân mà còn không biết điều, uổng phí lòng tốt của huynh.

Nhược Mộng Vũ nhẹ giọng nói.

Đám đệ tử ngoại môn vây xem chung quanh cũng chỉ biết im lặng theo dõi. Bọn họ không có tư cách quản loại tranh đấu cấp cao này.

Thậm chí có người còn đang sợ sẽ bị Diệp Thiếu Thiên nhìn tới. Dù sao ba năm này, bọn hắn cũng châm chọc không ít. Hiện giờ người này khôi phục tu vi, tái hiện hào quang, nếu muốn báo thù thì thật là bi kịch.

Diệp Thiếu Thiên cười khẽ:

- Một khi đã như vậy, ngươi mau cút khỏi Thánh Tông.

Diệp Thiếu Thiên khí thế bức người, khóe miệng luôn nở nụ cười, giống như chuyện này chỉ là do hắn nhất thời nổi hứng muốn giết thời gian.

Ở trong mắt Diệp Thiếu Thiên, Phong Bất Giác này căn bản không đủ cấp bậc. Ngoại môn thập đại thiên tài? Căn bản là không chịu nổi một kích.

Ngoại môn cuối cùng cũng chỉ là ngoại môn, chỉ có nội môn mới là hạch tâm của tông môn.

Phong Bất Giác nắm chặt nắm tay, cắn răng mạnh tới phát ra tiếng, thần sắc rất không cam lòng:

- Được, ta đi.

Khi nói ra những lời này, thân thể Phong Bất Giác kịch liệt run rẩy lên. Hắn trải qua bao nhiêu cố gắng, trở thành một trong mười đại thiên tài ở ngoại môn, thế nhưng trong mắt người lại không đáng kể chút nào.

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, bất đắc dĩ lắc đầu. Đại tông không hổ là đại tông a.

Loại tình huống này căn bản không có khả năng phát sinh ở Thánh Ma Tông.

Lâm Phàm cảm thấy Phong Bất Giác có chút đáng thương. Trong nháy mắt này, Phong Bất Giác giống như già đi rất nhiều, có một loại thê lương không nói nên lời.

- Vậy còn không mau cút đi.

Diệp Thiếu Thiên thản nhiên cười một tiếng.

....

- Ài…

Đúng lúc này, một tiếng thở dài từ trong đám người truyền ra.

- Thân là đồng tông, cớ sao phải đuổi tận giết tuyệt như thế. Thân là sư thúc, ta thấy ngươi hơi quá mức rồi đó.

Lúc này Lâm Phàm lắc đầu thở dài, tỏ vẻ ‘ta rất đau lòng’.

Diệp Thiếu Thiên nhíu mày nhìn Lâm Phàm, người này là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?

Phong Bất Giác vốn định xoay người rời đi, giờ nghe thấy lời này cũng dừng bước.

- Ngươi là ai?

Diệp Thiếu Thiên lớn tiếng hỏi.

- Ta là sư thúc của ngươi. Người trẻ tuổi, đừng khiến hỏa khí lấn át lý trí như vậy. Ví như cạnh ngươi có một vị sư muội, nhưng sư muội cũng sẽ có vài ngày không thoải mái, cho nên ngươi cũng nên học các đối xử ôn hòa nhã nhặn với người khác đi.

Lâm Phàm có chút thất vọng với lứa đệ tử đời này của Thánh Tông.

Hỏa khí thật sự là quá lớn.

- Ngươi…

Diệp Thiếu Thiên làm sao còn có thể không rõ đối phương nói có ý gì, về phần cái gì sư thúc, hoàn toàn chính là thúi lắm.

Giờ phút này Lâm Phàm cũng không nhìn Diệp Thiếu Thiên, ngưng thần nhìn về phía Phong Bất Giác:

- Ngươi muốn rời khỏi Thánh Tông sao?

Phong Bất Giác nhìn Lâm Phàm, tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng hắn thật sự không muốn rời khỏi Thánh Tông, lắc lắc đầu:

- Không muốn.

- Ừm, nhưng thân là nam tử hán đại trượng phu, đã chấp nhận đặt cược thì phải chấp nhận thua cuộc, bằng không đừng nói người khác xem thường ngươi, sợ là cả ngươi cũng xem thường bản thân mình.

Lâm Phàm bình thản nói.

Phong Bất Giác sửng sốt, ngây ngốc nhìn Lâm Phàm. Dựa theo ý nghĩ của hắn, người này hẳn là đến hòa giải, thế nhưng không ngờ người này cũng muốn mình rời khỏi tông môn.

Diệp Thiếu Thiên nghe thế, hừ lạnh một tiếng, coi như ngươi thức thời.

- Ta sẽ rời khỏi tông môn.

Phong Bất Giác dùng giọng khàn khàn nói.

Lâm Phàm mỉm cười:

- Tốt, vậy ngươi có bằng lòng gia nhập tông môn của ta hay không?

Phong Bất Giác đang sa sút tinh thần, nghe thế lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, không rõ đối phương nói có ý gì.

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Phong Bất Giác, cười nói:

- Thánh Ma Tông trên Vô Danh phong, ngươi có bằng lòng gia nhập Thánh Ma Tông không?

Giờ khắc này, mọi người ở đây đều kinh ngạc, rỉ tai nhau bàn luận.

- Người này chính là người được tông chủ ban cho ngọn núi đấy.

- Không ngờ người được ban thưởng một ngọn núi là hắn.

- Hiện tại Phong Bất Giác rời khỏi tông môn, sau lại vào Thánh Ma Tông, như vậy khác gì Phong Bất Giác vẫn Thánh Tông a.

- Người này lại vì Phong Bất Giác mà đắc tội Diệp Thiếu Thiên.

....

Diệp Thiếu Thiên gần đây một mực bế quan, cũng không biết chuyện này. Nhược Mộng Vũ nhỏ giọng giải thích, Diệp Thiếu Thiên gật gật đầu.

- Ngươi có bằng lòng hay không?

Lâm Phàm hỏi.

Giờ phút này Phong Bất Giác cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Hắn không nghĩ tới người trước mặt chính là người được tông chủ ban thưởng cả ngọn núi trong truyền thuyết.

Chuyện này ở trong tông môn cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa tông chủ cũng đã thông báo việc này rõ ràng, đệ tử Thánh Ma Tông trên Vô Danh phong có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như đệ tử bản tông.

- Đệ tử Phong Bất Giác, bái kiến tông chủ.

Phong Bất Giác không chút do dự, quỳ xuống bái nhập Thánh Ma Tông.

Lâm Phàm rất là vui mừng, không nghĩ tới đệ tử đầu tiên của tông môn lại có ngộ tính như thế, sau này không lo tông môn không thể phát dương quang đại a.

- Tốt lắm, như vậy cùng bản tông chủ về tông môn nhìn một cái đi. Bản tông chủ cũng có một số việc cần ngươi giải quyết.

Lâm Phàm vui vẻ nói.

Lại dụ được thêm một nhân công, đại đội làm cỏ gia tăng thêm một gã trâu bò.

- Đứng lại.

Lúc này, Diệp Thiếu Thiên lên tiếng.

Tên này chẳng lẽ không biết sống chết? Người Diệp Thiếu Thiên ta muốn đuổi đi mà cũng dám thu lại.

Người được tông chủ ban cho ngọn núi thì thế nào, chẳng qua là một loại ban ân với phân tông mà thôi, chưa chắc có bao nhiêu quan trọng.

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.