Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ngón tay Lâm Phàm lướt đi, mắt nhìn không chớp từng cái vật phẩm.

- Vạn Phật Thần Chưởng: nghe qua như một môn chưởng pháp từ trên trời giáng xuống vậy? Không sai, đây đúng là một chưởng từ trời giáng xuống. Cần mười ngàn điểm cống hiến.

- Mẹ kiếp, trò cười gì thế này, chỉ có mười ngàn điểm cống hiến, vừa nhìn đã biết không được rồi, còn cái gì mà vạn Phật, vạn Phật mà chỉ cần mười ngàn điểm cống hiến thôi sao?

Lâm Phàm bĩu môi, lời giới thiệu này quá bất lương, nếu không phải giá cả tiện nghi, thì nó đã không bị bán, có thể là bị tên nào đó vất ở đây.

- Tiếp tục nhìn, hôm nay phải tìm được công pháp thích hợp bản thân.

Lâm Phàm nghĩ.

- Thủ Hộ Chi Địa không phải cái gì cũng có, bảo bối cao nhất cũng chỉ là tuyệt phẩm Đạo khí, còn bán rất đắt, ai mà mua nổi.

Lâm Phàm phát hiện Thủ Hộ Chi Địa có thể đổi bảo bối, nhưng cao nhất chỉ là tuyệt phẩm Đạo khí, số điểm cống hiến cần rất lớn, đến một tỉ điểm mới đủ, đồ chơi này cả đời cũng không có ai đổi đâu.

- Thị Huyết Quyền Sáo: Nắm giữ khả năng hấp thu năng lực thiên địa, có thể cướp đoạt pháp lực người khác. Thượng phẩm linh khí cần năm trăm nghìn điểm cống hiến.

- Đồ chơi này có chút bá đạo, tuy cấp bậc thấp một chút, nhưng nếu như để bổn thiếu gia cải tạo một phen, có thể sản sinh diệu dụng to lớn.

Lâm Phàm ngẫm nghĩ, lấy trình độ luyện khí của mình, mặc kệ là thứ gì cũng có thể luyện chế ra một cái vượt ngoài mong muốn.

Mua.

- Dùng Thánh Dương Đan mua đồ cũng nên tiết kiệm một ít mới đúng, tuy nói Ngô Đồng Thần Thụ mỗi ngày có thể sản sinh ra ba trăm nghìn Thánh Dương Đan, nhưng còn chưa đủ để các sinh linh trong Động Thiên nhét kẻ răng.

Lâm Phàm lén lút đổi năm trăm triệu Thánh Dương Đan rồi lại lén lút đem bỏ vào trong túi trữ vật.

Những Thánh Dương Đan không thể để những sinh linh trong Động Thiên kia biết được, nếu không, chúng sẽ van nài xin xỏ mình mệt lắm.

- Ồ!

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, một cái vật phẩm khiến hắn chú ý.

- Nhánh cây Thần Thụ ẩn chứa sức sống khổng lồ, cần một triệu điểm cống hiến.

Đồ chơi này chẳng lẽ có liên quan đến Ngô Đồng Thần Thụ hay sao?

Ngô Đồng Thần Thụ là đệ nhất Thần Thụ của Cổ Thánh Giới, nhưng đó là câu chuyện rất lâu trước kia, hiện tại không phải là Thần thụ trọn vẹn như ban đầu, qua sự bồi dưỡng của Lâm Phàm, thì dần dần sống lại, nhưng khoảng cách thân thể thành thục còn rất xa.

- Bất kể có phải hay không, mua trước rồi nói.

Điểm cống hiến tới quá dễ dàng, khiến Lâm Phàm như cường hào mới nổi, tiêu tiền như nước, không một chút đau lòng.

Sau đó Lâm Phàm lại nhìn một vài thứ, có một ít đồ vật để hắn không thể hiểu nổi, nó đắt vô cùng, dù Lâm Phàm hiện tại rất giàu, nhưng cũng mua không nổi.

Cuối cùng, tốn thêm năm trăm ngàn điểm cống hiến mua linh thảo và tài liệu luyện khí.

Những tài liệu này đều rất tốt, hơn nữa cấp bậc khá cao, lại không quá đắt, để Lâm Phàm hưng phấn một phen.

Đối với Lâm Phàm, không biết bao lâu rồi chưa luyện chế được thứ gì tốt.

Đã từng có “Thất Độ Không Gian” tuy chứa một chút đồ ngổn ngang, nhưng nó bá đạo bực nào, biến thái bực nào, chỉ cần một lần, trực tiếp thuấn sát toàn trường.

-Những tên Cổ Tộc khốn kiếp kia, đừng để bổn thiếu gia luyện chế ra vật có thể thuấn sát được các ngươi, bằng không ta sẽ cho các ngươi biết vì sao biển xanh lại mặn.

Lâm Phàm chuẩn bị phấn đấu một chút, nơi này có rất nhiều vật liệu tốt, nếu như không làm thí nghiệm một phen, trong lòng rất khó chịu.

Lâm Phàm tổng cộng bỏ ra bốn triệu điểm cống hiến, sau đó rời khỏi nơi này.

Trong doanh trại, không có một bóng người, Lâm Phàm trực tiếp bế quan.

Trong phòng, Lâm Phàm ngồi khoanh chân, lấy Thị Huyết Quyền Sáo ra.

- Trước hết cải tạo ngươi đi.

Lâm Phàm ném Thị Huyết Quyền Sáo vào Thiên Địa Dung Lô, trong nháy mắt món đồ này bị luyện hoá thành bản nguyên, màu sắc của nó khác trước rất nhiều, ánh sáng toả ra lập loè.

Những thứ này đều là những thứ ẩn chứa trong vật liệu luyện chế Thị Huyết Quyền Sáo.

Theo Lâm Phàm, người luyện chế ra cái này có thủ pháp cực kỳ thô, không được mặt nào tốt cả, không giống như thủ đoạn luyện chế của mình, mặc kệ món đồ gì, trực tiếp ném vào Thiên Địa Dung Lô, còn thành phẩm sau đó thì hên xui đi.

Lâm Phàm vung tay, vô số tài liệu từ trong túi trữ vật bay ra.

Những tài liệu này nếu như đặt trong Huyền Hoàng Giới, đều là những thứ tốt khiến người ta sống chết tranh giành, nhưng ở Cổ Thánh Giới lại không đáng nhắc tới.

Bởi Cổ Thánh Giới có thiên ý áp chế, cho nên sinh linh các chủng tộc Đại Thiên muốn luyện chế ra bảo bối là người ngốc nói mơ.

Bởi vậy, điều này tiện nghi cho Lâm Phàm, những tài liệu quý báu này ở Cổ Thánh Giới vô cùng nhiều và rất rẻ, Lâm Phàm thấy nên cảm tạ thiên ý Cổ Thánh Giới kia.

Nếu như không có nó áp chế, những tài liệu này đâu có rẻ bèo như vậy.

- Cái này được, thêm chút đi.

- Cái này cũng phải thêm một chút.

- Ân, hai cái vật liệu này cũng không tệ, thuộc tính tuy xung đột lẫn nhau, nhưng có thể đưa đến diệu dụng bất khả tư nghị.

Tuy trình độ luyện khí của Lâm Phàm vẫn luôn dựa vào hệ thống, nhưng hắn đối với sự phối hợp giữa thiên địa vạn vật, có rất nhiều cảm ngộ.

Bây giờ, chỉ là phối hợp một món đồ chơi nho nhỏ, sao làm khó được Lâm Phàm.

- Lấy khả năng phối hợp trước mắt, công hiệu của Thị Huyết Quyền Sáo được tăng cường rất nhiều, một quyền vung ra thì cũng có thể mượn lực lượng của cả thiên địa.

Lâm Phàm tràn đầy tự tin, đối với tay nghề của mình, vẫn rất tin tưởng.

- Đến đây đi, tiểu bảo bối của ta.

Lâm Phàm hô to một tiếng, Thiên Địa Dung Lô ầm ầm vang vọng.

Đã từng luyện chế rất nhiều đồ vật, cũng đã từng tràn đầy mong chờ, nhưng bây giờ, Lâm Phàm sớm chai mặt rồi, đối với quá trình luyện chế, không thm để ý như trước nữa.

Lấy trình độ luyện khí của mình, tiện tay cũng có thể luyện ra món đồ nếu để người ngoài biết, cho dù đánh nhau vỡ đầu cũng muốn tranh đoạt.

Ầm!

Hào quang tứ tán, dị tượng bất phàm.

- Keng, chúc mừng luyện chế thành công.

Lâm Phàm không buồn không vui, đối với tất cả những thứ này đều rõ trong lòng, nhất định luyện chế thành công chẳng lẽ còn thất bại hay sao?

“Keng, chúc mừng luyện chế ra vật phẩm đặc biệt.”

- Ân!

Nguyên bản Lâm Phàm không có chút rung động nào, nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi, cái này ngược lại ngoài ý muốn.

Mặc dù có lúc ngẫu nhiên mình luyện ra một ít đồ thần kỳ, nhưng lần này là một niềm vui ngoài ý muốn.

Lâm Phàm không gấp gáp lấy bảo bối ra, thế nhưng lúc nhìn qua, vẻ mặt hắn đại biến.

- Con mẹ nó... đây không phải găng tay đấm bốc thì là cái gì nữa?

- Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền: Không có phẩm giai, vật phẩm đặc biệt, mỗi một cú đấm thấu thịt, từng quyền bạo huyết.

- Nghe đồn cực kỳ lâu trước đây, có một tên dũng sĩ tên Bắc đẩu, có một đôi nắm đấm thép, hủy thiên diệt địa, lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép chúng sinh, sau cùng bị chúng sinh thiên hạ vây công đánh chết, khuôn mặt hư hao hoàn toàn, tàn nhẫn cực điểm. Sau khi ngã xuống, đôi nắm đấm thép tiêu tan trong thiên địa, nghe đồn nếu ai có được nó, có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

- Đệch cụ, cái này thiệt hay giả đây?

Lâm Phàm thấy phần giới thiệu của bảo bối liền chấn kinh.

Lâm Phàm nhìn đi nhìn lại, không nhìn ra cái Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền này có chỗ gì đặc thù, sau đó Lâm Phàm thử mang trên tay, tức thì đột nhiên đứng lên.

- Cái này quá đáng sợ đi, ta cảm giác toàn thân mình tràn đầy sức mạnh.

Lâm Phàm xiết chặt nắm đấm, khi mang bảo bối này vào, thì nó dung nhập vào nắm đấm chính mình, không thể nhìn ra có bất cứ dị thường nào.

Lâm Phàm nhìn xung quanh một chút, giờ khắc này không có một bóng người, hắn muốn tìm một người, thí nghiệm một phen.

- Kiếm lời, lần này lời bộn rồi, xem ra chỉ có thể chờ đợi ban ngày thí nghiệm một trận mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.