Vinh Hoán chịu thua, cơ thể bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, giống như là trút được gánh nặng nào đó, thở phào rồi ngã lăn ra đất. Ánh mắt của lão nhìn lên trời: Bầu trời hôm nay thật đẹp, cảm thán được một câu trong lòng, lão liền ngất đi vì quá mệt mỏi.
- Đại ca!
Vinh Quang, Vinh Sử hốt hoảng chạy tới kiểm tra, khi thấy rằng Vinh Hoán chỉ ngất đi vì mệt mỏi, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm. Quay lại nhìn đám Độc Cô huynh đệ một lúc lâu, xong cười khổ với lão Thiết:
- Thiết đại gia, thật ngại quá, huynh đệ chúng ta bại..
Câu nói dường như đã làm đám đông bùng nổ. Tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên một tiếng kinh ngạc:
- Vinh gia huynh đệ thế mà bại? Thật không ngờ!
- Chẳng có gì bất ngờ cả, cái này nằm trong dự tính rồi!
- Nói phét cũng không biết ngượng! Lúc nãy không biết ai là kẻ gáy to nhất! Nào là Vinh lão đại tất thắng, ba thằng ranh con các kiểu..
- Im miệng! Ngươi không nói không ai tưởng ngươi câm đâu!
Lão Thiết sắc mặt cũng bắt đầu khó coi. Không ngờ đám Thái Xương lại mời được cao thủ tới. Xem ra lần này mọi việc hỏng bét rồi!
Đúng lúc lão Thiết đang không biết phải làm gì, thì ở một đám người khác chạy tới:
- Đám đạo tặc Thái Xương! Đừng có càn rỡ!
Lão Thiết hai mắt sáng lên, đến rất đúng lúc!
- Là lão Thường với Vân tỷ!
- Thường huynh đệ với Vân Vận đến rồi!
Đám bách tính cũng hoan hô xôn xao, xem ra hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/917073/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.