Sáng hôm sau, Lăng Huyền Phong tỉnh dậy. Hắn cảm thấy lưng mình có chút đau, hông có chút tê dại.
- Quái lạ, hôm qua mình làm gì mà...
Thử cử động mình, hắn cảm giác mình chạm vào một vật tròn tròn vô cùng mềm mại. Hắn tiện tay xoa nắn một chút.
- A!
Một tiếng rên nhỏ vang lên, Lăng Huyền Phong giật mình. Kháo! Sao cái giọng này nghe quen quen vậy? Quay sang nhìn, hắn chỉ ước gì mình đang nằm mơ.
- Bà mẹ nó! Đừng có đùa mà! Tại sao lại là nàng?
Hắn cảm giác cơ thể mình có chút run run vì sợ hãi. Không phải chứ? Tối hôm qua mình nằm mơ được "ấy ấy" nàng, mà bây giờ nàng ta đang nằm đây, không lẽ đây là sự thật?
Véo véo vào má mình. Đau! Đây là sự thật. Hắn cầu trời khấn phật rằng không phải mình giở trò "dê xồm" với người ta chứ?
Đang trong bộn bề suy nghĩ, đột nhiên cơ thể mềm mại đó nhẹ nhàng quay lại, ôm chầm lấy hắn, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Tiểu sắc lang! Sao không ngủ thêm chút nữa đi?
Nghe thấy giọng nói này, hắn càng sợ hãi. Mẹ ơi, nữ nhân này có bao giờ nhẹ nhàng với ai đâu? Ngay cả gia gia mình mà nàng vẫn dám xưng "lão nương" cơ mà?
- Khụ! Biểu tỷ! Bây giờ sáng rồi mà?
- Xí! Đêm qua đã làm vậy với ta rồi, ngươi còn gọi ta là biểu tỷ? - Vu Thiên Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn.
- Ặc! Vậy thì gọi là gì?
- Ừm... gọi ta là nương tử, lão bà, cùng lắm là tiểu Tuyết...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916985/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.