- Hai người các ngươi sao lại bầm tím hết cả mặt mũi thế này?
Mục Phi Yên thấy hai người khoác tay nhau đi về, mặt mũi lem luốc, bầm tím khắp nơi, y phục rách rưới, trông chẳng khác gì hai tên khất cái, liền chạy tới lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì! Nam nhân luận võ! Trong lúc đánh nhau vô tình lỡ tay! Nàng yên tâm.
- Hừ! Ta không rảnh để ý các ngươi nữa! Thân là đại tướng quân uy phong một cõi, dưới trướng thủ hạ mấy chục vạn, vậy mà bây giờ trông có khác gì dân chạy loạn không hả?
- Hề hề! Phi Yên à, ta về thay y phục, tắm rửa một lát! He he! - Biết lão bà tương lai của mình sắp nổi bão, Lăng Chấn Đông kiếm cớ chuồn.
- Khụ khụ! Đệ cũng vậy! - Lăng Huyền Phong chạy trối chết.
- Tam đệ đứng lại, tẩu tẩu có lời muốn nói! - Mục Phi Yên kéo Lăng Huyền Phong lại, cười như không cười nói.
- Ặc! Đại tẩu có gì chỉ giáo?
- À, cũng không có gì, chẳng qua hôm trước thấy Lăng tam thiếu uy phong lẫm liệt, hôm nay tẩu tẩu muốn "luận bàn" một chút.
Mục Phi Yên cố tình nhấn mạnh hai chữ "luận bàn". Lăng Huyền Phong nuốt nước bọt:
- Khụ! Đại tẩu nói đùa! Tiểu đệ cũng chỉ là múa may vài chiêu, làm sao dám so tài với đại tẩu. Để hôm khác nha!
- Không được! Ngay tại đây luôn! Dù sao cũng chưa vào thành, nơi này cũng trống trải!
- Ách! Hôm nay đệ với đại ca vừa luận võ xong, có chút mệt mỏi, tẩu tẩu xem...
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916947/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.