Tô Mị ngẩn ngơ, Thu Diệp Hương ngẩn ngơ, Thôi Ngọc cũng ngẩn ngơ...
Nói túm lại, trừ Lăng Huyền Phong khoanh tay cười lạnh, tất cả mọi người đều như bị sét đánh, kinh ngạc há hốc mồm nhìn Bành Đồng bị đánh ngã.
- Kia... kia... Cái này... tướng công... cái này không hợp với lẽ thường á!
Tô Mị vẫn chưa khỏi khiếp sợ. Bành Đồng mạnh thế nào, ai ai cũng biết, vừa rồi bọn họ mấy người lần lượt vây công cũng chỉ có thể làm cho hắn chịu chút thiệt thòi. Vậy mà... Lăng Huyền Phong vừa tới, chỉ một chiêu đã đánh cho hắn nằm bẹp đất. Nàng dường như cảm thấy thế giới quan của mình dần dần sụp đổ.
Lăng Huyền Phong cười hì hì véo má của nàng nói:
- Cái gì không hợp với lẽ thường? Tướng công của nàng tu vi ngnag bằng hắn, hơn nữa hắn lại đang bị thương nặng, lại còn khinh địch. Không chết cũng là do phần mộ tổ tiên hắn bốc khói xanh a!
- Nhưng mà... từ khi nào... từ khi nào... chàng lợi hại vậy? Thiếp nhớ là vài hôm trước chàng đang là Võ Tôn Nhất giai, sao bây giờ lại... ách... Hình như là Võ Tôn tam giai?
Lăng Huyền Phong nhe răng cười:
- Chính xác là Võ Tôn tam giai! Nàng không có nhìn nhầm đâu! Hắc hắc!
Thu Diệp Hương nhìn hắn với ánh mắt không thể tưởng tượng được. Võ Tôn tam giai? Ba tháng trước mình gặp hắn, mới chỉ là Võ Tông tam - tứ giai. Sao bây giờ? Cái tốc độ này chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung rồi! Nếu như so với đại ca nàng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916941/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.