- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ chúng ta nghĩ cách làm sao đuổi được đám quan binh kia đi. Xông vào đánh lộn với chúng là không thể rồi, chúng ta không nên trở mặt với triều đình, ít nhất là tình thế này là không được.
Lăng Huyền Phong vội vàng lái chủ đề, quả nhiên Tô Mị chống cằm suy tư nói:
- Muội mấy ngày hôm nay không trở về tổng đàn được là vì chuyện này, nhiều lần muốn bí mật xông vào. Nhưng trong hàng ngũ của đám nội vệ kia có mấy tên ma pháp sư, chúng bày ra trận pháp đề phòng có người đột nhập, nhiều lần suýt nữa muội bị phát hiện, đành phải rút ra ngoài. Huynh có cách nào không?
Lăng Huyền Phong trầm tư suy nghĩ. Hiện tại sức lực của hắn có hạn, muốn xông vào chỗ kia thì có thể, nhưng hậu hoạn vô cùng, phải tìm ra cách nào đấy cho bọn quan binh kia rút về vĩnh viễn. Thấy hắn đang suy tư, Tô Mị không nói gì, chỉ đưa cặp mắt xinh đẹp lên ngắm nhìn hắn. Quả thật nam nhân lúc tập trung làm việc thường có mị lực cực lớn, huống chi Lăng Huyền Phong lại vô cùng đẹp trai nữa. Tô Mị nhìn hắn mà tâm trí bay bổng, thi thoảng nghĩ tới cái gì đó lại đỏ mặt.
- Đúng rồi, đám gian thương kia thường ngày đối với bách tính như thế nào?
Tô Mị dường như hiểu ra gì đó, liền trả lời:
- Ức hiếp bá tánh, không việc ác nào không làm, ít nhất là chưa tìm được bằng chứng chống lại bọn hắn.
Lăng Huyền Phong nghe thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916920/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.