- Tiểu Mị Nhi, sao nàng lại ở đây?
Lăng Huyền Phong giả vờ kinh hô khi nhìn thấy Tô Mị đứng sau mình. Lâu rồi không gặp, nàng vẫn đẹp như xưa, vẫn là vẻ đẹp nhí nhảnh pha chút yêu mị đó, sắc đẹp khiến bao nam nhân phải trầm mê.
Tô Mị nhìn hắn một lúc, xong trầm mặt xuống:
- Ta tại sao lại không được ở đây? Cái chính là chàng a!
Lăng Huyền Phong ngạc nhiên, sao tự nhiên lại trở mặt rồi?
- Mị nhi, nàng như thế này là....
- Hứ!
Tô Mị quay lưng, bước đi về phía trước, mặc kệ hắn.
- Ây! Mị nhi! Nàng sao thế?
- Không có gì!
- Không có gì? Vậy sao lúc thấy ta nàng lại giận dữ xong bỏ đi?
- Không vì sao cả, đồ hoa tâm!
- Ặc!
Lăng Huyền Phong tắt tiếng. Cái này có vẻ đúng. Thành tựu cho tới giờ không có bao nhiêu, nhưng hồng nhan đã có 3 người nếu tính Tô Mị. Riêng cái khoản này hắn không cãi được.
- Sao? Không nói được gì à?
- Khụ... Mị nhi... Chuyện này... Ách... Nói thực là ta không muốn thế đâu, nhưng do dòng đời xô đẩy nên...
- Ý ngươi là ta là nữ nhân không biết liêm sỉ cứ dính lấy ngươi đúng không?
- Không không, nàng hiểu nhầm rồi. Ý của ta là...
- Ý ngươi là sao?
- Ý ta là... ta có nỗi khổ riêng a!
- Nỗi khổ như thế nào?
- Thì... bây giờ thế này, chúng ta ngồi đâu đó uống trà, ta kể cho nàng nghe.
Nói xong hắn kéo Tô Mị chạy tới một khách điếm gần đó. Lúc hắn quay đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916919/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.