- Ngươi thích nàng?
Đang núp trong lùm cây, Lăng Huyền Phong đột nhiên quay sang đệ đệ hắn hỏi nhỏ, nhưng tay hắn thì ném một con phi đao trúng đầu một con gà rừng.
- Ừm, hả? Gì cơ?
Lăng Hiếu Kiệt ừm một câu nhưng lại ú ớ.
- Ta hỏi là ngươi thích nàng?
- Thích ai?
Cốp!!!
- Ui da!!
Lăng Hiếu Kiệt ăn một cái gõ vào đầu.
- Còn giả bộ ngu với ca ca. Còn ai vào đây nữa? Thu Diệp Hương a!
- Khụ.. có quỷ mới thích bà nương kia, người đâu gì dữ như hổ cái... Ai nha!!!
Cốp!!!
- Ta tin ngươi mới có quỷ! Nhìn tên tiểu tử ngươi lúc thấy nàng thì như thằng ngáo. Liêm sỉ thì đánh rơi hết. Ngươi nói ta còn không nhìn ra sao?
- Ặc! Chuyện này... tam ca huynh cũng nhìn ra sao?
- Hứ! Không những là ta, mà 2 người kia cũng nhìn ra!
- 2 người... ý huynh là...
- Chứ sao? Nói đi! Ngươi lấy cái gì để theo đuổi nàng?
- Ta.... Đương nhiên là lấy tấm lòng chân thật để theo đuổi nàng!
Cốp!!!
- Ta phản đối! Sao huynh lại đánh ta? Chẳng lẽ ta nói không đúng?
Lăng Hiếu Kiệt bất mãn. Chẳng phải các vị bá bá đều nói muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì phải dùng chân tâm thật ý sao?
- Tên vương bát đản nào nói với ngươi câu này? Thật là đồ ngu ngốc a!
- -----------------
- Hắt xì!!!
Tại Lăng Gia, Lăng Phiêu cùng Lăng Phiên Hùng đang đàm đạo với nhau bỗng nhiên cả 2 cùng nảy mũi một cái.
- Quái lạ, tên tôn tử nào dám chửi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916914/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.