- Ừm.. bắt đầu như thế nào nhỉ.... à đúng rồi!
Lăng Hi Trì bắt đầu kể lại...
- Năm đó, ta mới chỉ bẳng tuổi của ngươi lúc này, 16 tuổi. Cái tuổi đầy mộng mơ thanh xuân của một thiếu nữ. Ngươi nói, thiếu nữ ai chẳng có mộng đẹp là có một hôm nào đó, một bạch mã hoàng tử đi qua, kết duyên cùng mình, sánh bước bên nhau tới đầu bạc răng long? Chỉ có mình ta.. khụ khụ... hơi khác biệt.
- Khác biệt như thế nào?
- Ừ thì... nữ nhi nhà người khác thì ở nhà luyện cầm kỳ thi họa, cùng lắm là cùng với gia sư tu luyện chút đấu khí. Còn ta.. khục... thì lại thích làm nữ hiệp, đánh đánh giết giết suốt ngày. 16 tuổi đã tu vi Võ Vương nhất phẩm, lúc đấy ta được mệnh danh là "Đế đô đệ nhất đả nữ". - Lăng Hi Trì lắc đầu cười cười. - Lúc ta lên 17 tuổi thì được tốt nghiệp học viện Thiên Tinh. Tuy dung mạo ta xinh đẹp, nhưng nam tử khi nghe đến danh tính ta đã quay đầu chạy mất dép. Cha mẹ ta thấy ta không thấy hôn phối, liền tự mình đi tìm. Kết quả là vô vọng. Đặc biệt là có nhi tử một gia tộc đã dọa tự vẫn nếu gả ta cho hắn.
Đổ mồ hôi! Có cần thiết phải nghiêm trọng tới vậy không đây? Lăng tam thiếu trán nổi vạch đen. Hóa ra đệ nhất nữ nhân Lăng gia thời bấy giờ có hung danh vang xa tới như vậy, hắn cảm thấy như đồ đệ gặp được sư phụ rồi.
- Ừm.. chính vì mãi không tìm được hôn phối cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916890/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.