- Ta muốn nghe toàn bộ câu chuyện. - Lăng Huyền Phong trầm ngâm nói.
Dù không biết vì sao thanh niên trước mặt này muốn nghe toàn bộ, nhưng Long Cửu Thiên không hỏi, hắn chậm rãi nói:
- Chuyện này... phải bắt đầu từ 20 năm trước. Lúc đó ta phiêu bạt giang hồ, khoái ý ân cừu, chỉ cầu làm việc mình thích, không cần để ý tới cách nhìn của thế nhân. Cho đến một ngày... Ta đi tới Long Tuyền thôn cách đây 100 dặm về phía Tây. Lúc đó ta gặp một nhóm du côn đang khi dễ một tiểu cô nương, xung quanh người dân do sợ bọn chúng cường thế, chỉ biết đứng xung quanh bất lực chỉ trỏ, và thế là ta...
- Và thế là ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân? - Lăng Huyền Phong mỉm cười, chuẩn bị có chuyện tình cẩu huyết tới rồi, lão tử chuẩn bị ăn cẩu lương, trời ạ!!
- Đúng thế, lúc đó ta liền không nghĩ nhiều, xông tới đánh cho lũ du côn một trận, bọn chúng sợ quá liền chạy mất. Vị cô nương kia do cảm ân được ta cứu, nên đã mời ta về nhà dùng một bữa cơm với gia đình nàng, coi như báo đáp ân cứu mạng. Hồi đó ta còn trẻ, hoài bão ngút trời, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh niên huyết khí phương cương, không thể chối từ liền đi theo nàng. Sau đó, không hiểu sao, ta lại đồng ý ở lại đó một thời gian. Sau này, ta biết được tên của nàng. Nàng họ Bạch, tên là Như Mộng. Tên nàng thật đẹp, rất hợp với nàng, trong trắng như mộng, quả là một cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916860/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.