Ỷ Thiên Kiếm trong tay Phù Đổng Thiên Vương phát ra ánh sáng chói lọi, một lúc sau, ánh sáng tắt dần, nhưng kiếm quang vẫn vô cùng mãnh liệt, hồi lâu vẫn chưa tắt.
Leng keng! Leng keng!
Ngay lúc này, Lăng Huyền Phong cảm nhận được vũ khí của những xác chết xung quanh run lên bần bật, giống như là một đám thường dân cúi chào đương kim hoàng đế vậy. Hít vào một hơi khí lạnh, hắn thầm nghĩ: Không hổ là thần khí trong tay Thiên Tướng, chỉ đứng yên một chỗ mà vũ khí bắt đầu run liên hồi, không hiểu chính thức giao phong sẽ là cái tràng cảnh gì nữa.
Thánh Gióng tiện tay cầm lấy vỏ kiếm trong tay Lăng Huyền Phong, tra kiếm vào vỏ, các vũ khí khác cũng ngừng rung động.
- Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không nên rút kiếm ra, như vậy sẽ dễ gây chú ý, nếu không có chút thực lực thì tốt nhất đừng khoe ra, coi chừng có ngày chết không biết vì sao. Thất phu vô tội, hoài bảo có tội, ngươi hẳn nên biết điều này, dù sao thực lực ngươi còn quá thấp.
- Đa tạ cụ tổ chỉ bảo, con đã rõ.
- Được rồi, ta phải đi, không gian nơi này rất nhanh sẽ trở lại bình thường. Đúng rồi, người vừa chết ở trong miếu kia, hãy cầm lấy ngọc giản này, dùng nội lực truyền vào nó, sẽ cứu sống được hắn, hắn là một mắt xích tuy không phải lớn nhưng cũng không nhỏ trong chuỗi nhiệm vụ của ngươi. Ta đi đây!
- Dạ! Cung nghênh lão tổ tông về trời!
- Bảo trọng. À, quên mất còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916859/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.