- Huynh đệ muốn lên kia? Xin đừng! Trên đó rất nguy hiểm, đừng có dại dột!
Lục Khấu thấy hắn muốn đi lên trên, lập tức hoảng hồn kéo hắn lại.
- Không lên cũng không được, mục tiêu của ta là ở trên đó.
Lăng Huyền Phong cười khổ, hắn cũng đâu muốn lên, cơ mà nếu không lên thì sau này công lực vẫn sẽ dậm chân tại chỗ a!
- Nhưng mà...
- Ý ta đã quyết, ngươi đừng cản ta nữa!
- Thôi được! Nếu ân công muốn đi lên, ta sẽ đi cùng ngươi!
- Không được! Đồng bạn của ngươi đang cần chiếu cố, hơn nữa ngươi còn đang bị thương, theo ta cũng chỉ làm vướng bận, mau chóng rời khỏi đây nhanh!
- Ta... ài.... Thôi được rồi.... Huynh cứ theo thông đạo phía trước đi lên trên là tới. À đúng rồi, nếu như có gặp Tô cô nương trên đó thì báo với nàng chúng ta vẫn ổn, dù sao mạng của chúng ta là do nàng cứu về.
- Ồ? Tô Mị ở trên đó sao?
- Đúng vậy. Ân công có quen với Tô cô nương sao?
- Cũng chỉ có duyên gặp một lần, mà thôi cũng không cần chậm trễ thời gian nữa, các ngươi nhanh chóng rời đi, sau này có duyên thì gặp lại!
Dứt lời, không để ý tới đám người Lục Khấu, Lăng Huyền Phong chạy vào thông đạo lên đỉnh núi....
- ---------------------------------------
Một canh giờ sau, Lăng Huyền Phong đi ra khỏi thông đạo, hắn đã lên tới đỉnh núi. Đang định ngồi xuống hồi phục chút thể lực, bỗng dưng một đạo băng tiễn phóng tới, Lăng Huyền Phong kinh hãi dùng Nhạn Hành Công phi thân ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916852/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.