Không hiểu sao trông thấy nụ cười vừa ấm áp vừa chân thành đó của Lục Phong thì tim cậu lại đập nhanh hơn hẳn bình thường.
Du Hàn thấy bản thân thật kì lạ. Vì sao tim cậu lại đập nhanh và lại bối rối như vậy chứ?
Nhưng ngay sau đó cậu nghĩ bản thân mình đã tìm được lí do rồi, cậu nghĩ thầm: "Hẳn là vì Lục Phong cười quá đẹp đi. Ai rồi cũng sẽ bị Lục Phong quyến rũ thôi. Có lẽ cậu cũng vậy rồi."
Không chỉ tim cậu bỗng chốc đập nhanh vì Lục Phong mà cậu còn xuất hiện ảo tưởng.
Cũng chẳng biết vì động cơ hay lí do gì mà cậu có hơi ảo tưởng rằng nụ cười kia của anh là dành cho cậu, chỉ dành riêng cho cậu.
Nhưng rồi cái suy nghĩ cậu tự cho là vô lí, ảo tưởng kia đã nhanh chóng bị chính cậu đá văng ra khỏi đầu.
"À đúng rồi, phải nói một tiếng cảm ơn chân thành với Lục Phong" Cậu chợt nhớ lại ý định ban đầu của bản thân.
Rất nhanh sau đó Du Hàn liền chạy nhanh đến chỗ Lục Phong.
Cậu đứng mặt đối mặt với anh mà cười rộ lên. Nụ cười rạng rỡ đến mức khiến Lục Phong chói mắt choáng ngợp.
Sự chói chang kia thúc giục anh tránh mắt đi. Nếu cứ còn đối diện với nụ cười rực rỡ kia của cậu, anh sợ bản thân không kiềm chế mà đáp lại bằng một nụ hôn.
Cuối cùng anh quyết định quay đầu qua một bên để tránh né.
Tuy nhiên Du Hàn chưa dừng lại ở đó.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875355/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.