Sau khi nghe Lục Phong nói vậy, Du Hàn càng chắc chắn hơn với nhận xét "Lục Phong là người tốt" của bản thân.
Trong đầu nghĩ như thế nào thì Du Hàn cũng liền nói y như vậy: "Cậu quả là một người rất tốt." Du Hàn vừa cười đắc chí vừa nói.
Lục Phong nghe thấy những lời này cũng chỉ dịu dàng cười với cậu một tiếng chứ không lên tiếng đáp lời.
Thay vào đó anh lại tự nói thầm trong lòng: "Cậu sai rồi, tôi chỉ tốt với mỗi mình cậu."
Cuộc đối thoại về chủ đề "Lục Phong là người tốt" cũng kết thúc từ đây.
Mãi một lúc sau, Du Hàn như nhớ ra gì đó liền lên tiếng hỏi: "Ừm đúng rồi, không phải cậu nói cậu đi lấy thước dây à. Vậy thước dây đâu rồi?"
"Hiện tại phòng tôi không có thước dây. Cậu đợi tôi xuống lầu hỏi mượn dì giúp việc." Lục Phong nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời cậu.
Du Hàn nghe vậy liền gật đầu lia lịa rồi mới đáp lời: "Ừm, cậu đi đi. Tôi biết ngay mà, phòng cậu thì làm sao có mấy thứ đồ đó được chứ."
Lục Phong nghe vậy cũng chẳng nói gì. Anh chỉ đáp qua loa một tiếng "ừm" rồi quay người hướng ra cửa.
Lục Phong bước nhanh ra cửa rồi lập tức đi xuống lầu. Tiếng bước chân cứ theo đó mà nhỏ dần.
Không biết qua bao lâu, Du Hàn lại nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng, từ tốn của Lục Phong. Theo thời gian, tiếng bước chân ấy cũng dần lớn hơn.
Khi cánh cửa được mở ra, Lục Phong cũng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875353/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.