Vì vậy chủ đề "ai là người vô dụng" cuối cùng cũng được Du Hàn nhanh chóng khép lại tại đây.
Không lâu sau, Du Hàn bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt của Lục Phong. Cái nhìn chăm chú như tìm tòi điều gì đó của Du Hàn đã vô tình khiến Lục Phong đỏ mặt.
Cũng chẳng biết vì lí do gì nhưng cậu nhóc không có can đảm đối diện với ánh mắt kia. Do đó cậu nhóc đành quay mặt tránh đi.
Nhưng Lục Phong còn chưa kịp quay đầu qua chỗ khác thì đã bị hai bàn tay nhỏ giữ lại. Hai bàn tay nhỏ bé đó đặt lên má Lục Phong, hơi dùng lực một tí để Lục Phong không thể cử động.
Sau một hồi lâu, sau khi đã nhìn đủ thì cuối cùng Du Hàn cũng chịu thu tay về. Ngay sau đó liền lên tiếng, cậu bé lo lắng hỏi: "Mặt cậu bị thương rồi. Chắc chắn là rất đâu nhỉ?"
Ngay lúc Du Hàn vừa buông tay, Lục Phong liền nhanh chóng cúi đầu để che giấu đi sự ngại ngùng, đỏ mặt không nên có của bản thân.
Nghe Du Hàn hỏi vậy thì cũng chỉ ấp úng, ngập ngừng mà trả lời: "Tớ, tớ, tớ không, không sao cả. Cậu, cậu không cần lo lắng."
Du Hàn không biết vì lí do gì mà không lên tiếng tiếp chuyện lại với Lục Phong.
Mãi một lúc sau, không hiểu sao Du Hàn lại đưa mặt cậu bé lại gần Lục Phong. Cũng ngay khi hai khuôn mặt nhỏ gần đến không thể gần hơn thì Du Hàn mới dừng lại.
Lục Phong lúc này hoảng luôn, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875340/chuong-24.html