Triển lãm tranh vẫn tiếp tục diễn ra nhưng Trình Quý An không đi nữa, bởi vì ngày càng có nhiều người đến dự, cô sợ mình sẽ gặp phải ai đó. Ngày hôm ấy, cô có thể bình tĩnh đối mặt với Kiều Vi Vi, nhưng không có nghĩa là cô có thể bình tĩnh đối mặt với nhiều người nữa.
Phùng lão sư cũng không đến dự nữa mà giao toàn quyền lại cho học trưởng Đại Phan, thậm chí giá bán tranh cũng không hỏi đến.
Đối với bức tranh của mình, Trình Quý An nghĩ rằng sẽ không bán được, mặc dù, ngày đầu tiên cũng nhận được không ít khen ngợi, nhưng so sánh với lão sư thì cũng chẳng đáng giá gì.
Cô bắt đầu ở chung cư cả ngày, học đủ thứ kiến thức, thỉnh thoảng đi đến thư viện gần đó mượn sách. Chỉ là mỗi khi cô muốn yên tĩnh làm một việc gì đó là lại bị quấy rầy.
Ân Húc Đông vẫn tìm gặp cô, có lẽ do biết cô được nghỉ, nếu nhắn tin gửi đi, mà cô không trả lời thì anh ta lại bắt đầu gọi điện thoại. Đặt chế độ im lặng thì vẫn có cuộc gọi đến; thậm chí nếu cho vào danh sách chặn thì lại có thêm cuộc gọi từ những số lạ. Anh ta còn bắt đầu mời cô ăn cơm, cô đành lấy lý do bận rộn để cự tuyệt, nhưng cô không ngờ anh ta lại hỏi địa chỉ để đưa cơm tới cửa.
Trình Quý An chưa bao giờ gặp qua người nào biến thái như vậy, không kiên nhẫn nổi, cô không muốn cuộc sống hằng ngày của mình lại bị quấy rầy nên quyết định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-tien-sinh-nha-minh-ly-hon/1209602/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.