Ân Húc Đông thật sự bắt đầu theo đuổi cô, mỗi ngày, sáng sớm đều nhắn một tin chào buổi sáng, còn dặn dò nếu trời mưa thì nhớ mang theo ô; giờ làm việc cũng bận nên thỉnh thoảng mới nhắn tin hỏi han, còn báo cáo cả tung tích của bản thân; đến buổi tối, tin nhắn điện thoại càng nhiều hơn, dò hỏi cô đang ở đâu, nhắc nhở ăn cơm, cộng thêm một đống lời ngon tiếng ngọt, trước khi đi ngủ còn không quên nhắn một tin chúc ngủ ngon.
Trình Quý An lúc đầu còn trả lời, để thể hiện rõ thái độ lạnh lùng của mình, nhưng đến bây giờ, cô liền dứt khoát không phản ứng lại, Ân Húc Đông vẫn bám riết không tha, cô nói cái gì cũng vô ích. Cô cho rằng thời gian của mỗi người đều có hạn, nếu cảm thấy không có hy vọng, sau một thời gian, chắc chắn anh ta sẽ từ bỏ, kết quả là mười ngày qua qua đi, tin nhắn của anh ta vẫn đều đặn gửi đến cho cô, dù tự mình lầm bầm lầu bầu, vẫn không quên nói cho cô sự chân thành đến cả sắt đá cũng mòn của mình, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ vì anh ta mà cảm động.
Trình Quý An có chút bất đắc dĩ, muốn kéo vào danh sách đen, lại sợ làm tổn thương người ta. Một mình Ân Húc Đông thì không sao cả, nhưng rốt cuộc vẫn còn Chúc lão sư. Cô nghĩ có lẽ mình nên tìm cơ hội nói một tiếng với Chúc lão sư, để bà ấy nói với Ân Húc Đông không cần lãng phí thời gian ở trên người cô.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-tien-sinh-nha-minh-ly-hon/1209601/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.