Những người vây xem vừa nghe đến cảnh sát thì lập tức bỏ chạy tán loạn, lấy Bạch Minh Ngữ làm trung tâm, trong vòng năm mét không thấy bóng người.
T-shirt trắng kéo tay Bạch Minh Ngữ, hạ giọng, “Không giỏi bằng người ta, trả tiền đi.”
Bạch Minh Ngữ miễn cưỡng lấy trong túi ra một đống tiền lẻ nhăn nhúm, đếm đếm, cũng được năm mươi đồng, “Còn gì nữa không?”
T-shirt trắng nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, bộ dạng mình xúi quẩy rồi, xuôi xị nhận tiền, “Cứ tạm thế này đã.”
Bạch Minh Ngữ lại giữ chặt lấy cậu chàng, “Ấy! Lớp trưởng, đưa chìa khóa cho em trước được không? Em cần gấp lắm.”
T-shirt trắng hất cằm về phía máy nhảy, “Đợi mày thắng được anh đã!” Nói đoạn thì xoay người kính trọng chào Diệp Phi, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
T-shirt trắng đi rồi, Cố Kiệt vỗ vai Bạch Minh Ngữ, làm động tác cắt cổ với cậu, xong xuôi cũng rời đi.
Bạch Minh Ngữ nhặt ván trượt và bóng rổ, bình tĩnh mà lễ độ hỏi Diệp Phi, “Ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Phi nói, “Đến bắt cậu.”
Bạch Minh Ngữ ngẩn người, “Chú cảnh sát hài hước thật đấy, tôi phạm tội gì?”
Diệp Phi tuy không cam tâm, nhưng vẫn hào phóng chấp nhận mình bị gọi là “chú”, đồng thời cũng ra vẻ chú bác, mỉm cười, “Không phạm tội thì không được bắt à? Tôi tìm cậu cả buổi chiều, không ngờ cậu khó tìm như thế.”
Bạch Minh Ngữ kéo vạt áo T-shirt lau mồ hôi trên mặt, “Thế chú tốn công sức đến ‘bắt’ tôi làm gì?”
Tàm tạm, nhóc con không ngốc, biết anh pha trò. Nhưng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/61862/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.