Diệp Phi đến khoa Dược nghe ngóng mới biết cái người tên Bạch Minh Ngữ này hóa ra chỉ là một sinh viên năm thứ nhất, mới có 17 tuổi, Diệp Phi nghĩ Kiều Minh Phong đùa giỡn, bèn lập tức gọi điện cho gã ta.
“Alo? Diệp Phi à, sao nhanh thế, tìm được chưa?”
“Kiều Minh Phong, anh đùa tôi đấy à? Bạch Minh Ngữ là một sinh viên? Chỉ có 17 tuổi.”
“Đúng vậy mà, thì sao?”
“Mẹ kiếp, thế sao không nói sớm? Tôi cứ tưởng phải là giáo sư! Phí thời gian của tôi!”
“Sinh viên thì sao? Nó còn giỏi hơn cả giáo sư đấy!”
Diệp Phi trốn dưới bóng cây, tránh ánh nắng buổi trưa, vừa lau mồ hôi vừa nói, “Được rồi, tôi không tranh cãi với anh nữa, thật sự tôi đang có vụ án nghiêm trọng, anh nói thật cho tôi, rốt cuộc anh có chơi đểu tôi không?”
“Diệp Phi, tôi ngần này tuổi rồi, kể cả cố tình chơi đểu thì cũng chẳng dùng trò này với cậu đâu, giờ tôi đang bàn việc làm ăn, tiền triệu cả đấy, tôi còn phải lo kinh doanh, ăn no rửng mỡ để ý đến cậu làm gì?”
“Thế nên mới hỏi, anh còn phải lo kinh doanh, sao lại ăn no rửng mỡ để ý đến tôi làm gì?” Diệp Phi cau mày, lấy giọng điệu thẩm vấn hỏi gã. Anh đã cảm giác chuyện không đơn giản mà, mẹ nó, hóa ra là có trá.
“Dù sao thì người tôi giới thiệu cho cậu cũng cực kỳ tài giỏi, nhất định sẽ giúp được cậu, tin hay không tùy, thích làm gì tùy!” Kiều Minh Phong cũng giận, vừa dứt lời đã cúp máy.
Diệp Phi trừng điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/61861/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.