“Thắt dây an toàn cho em!” Diệp Phi thốt ra.
Nói quá nhanh, đến nỗi chính Diệp Phi cũng không tin.
Bạch Minh Ngữ nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ rực mướt mồ hôi của Diệp Phi.
Ánh mắt cậu khiến Diệp Phi lạnh toát sống lưng, anh vội vàng ngồi thẳng dậy, hỏi, “Đỡ khó chịu chưa?”
“Tàm tạm, đến đâu rồi?” Bạch Minh Ngữ quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“À, còn sớm mà, gần đến nhà anh.” Diệp Phi khởi động máy, nhẹ nhõm thở phào một hơi, nguy hiểm quá, may mà chưa hôn, nhóc con này hóa ra không ngủ! Sao anh lại không để ý chuyện này cơ chứ?!
Diệp Phi siết chặt tay lái, hít vài hơi thật sâu, lại ho khan mấy tiếng, cố gắng che giấu nhịp thở dồn dập. Tình cảnh vừa rồi, miễn không bị đần thì ai cũng sẽ thấy khả nghi, huống chi Bạch Minh Ngữ còn thông minh như thế?
17 tuổi, theo pháp luật thì vẫn chưa trưởng thành, nhưng tâm lý và sinh lý đã trưởng thành rồi, nếu quay lại thời xưa, 17 tuổi đã có thể lấy vợ sinh con. Cho nên Diệp Phi chưa từng xem thường Bạch Minh Ngữ, trên tâm lý cũng đã nhìn nhận cậu là người lớn.
Nhưng trông bộ dạng Bạch Minh Ngữ mơ màng thế kia, Diệp Phi lại cảm giác mình cả nghĩ rồi, nhóc con uống nhiều thế, kể cả có phát hiện điều gì thì sáng mai chắc chắn cũng sẽ quên hết sạch. Huống chi anh đã làm gì đâu?
Lái xe đến gần Tuyên Vũ, Bạch Minh Ngữ đang ngủ đột nhiên kêu lên, “Anh Phi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/3077684/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.