Tô Vân Cảnh là một người rất chậm tiêu trong chuyện tình cảm, đến bây giờ cậu vẫn không hiểu được giữa Đường Vệ là Lâm Liệt đã có mâu thuẫn gì.
Nhưng trải qua quá trình hợp tác lần này, Tô Vân Cảnh mới hiểu được câu người cởi chuông phải là người buộc chuông, có một số việc, người ngoài không giúp được gì cả.
Kiểu người thần kinh thô như Đường Vệ, nếu như là mâu thuẫn bình thường, anh ấy khẳng định sẽ không che giấu được, chắc chắn sẽ kể cho nhóm Tô Vân Cảnh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Đường Vệ cũng không muốn nói nhiều, vậy thì chuyện này cũng không phải là chuyện Tô Vân Cảnh có thể giải quyết.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tô Vân Cảnh cũng không sốt ruột như mấy ngày trước nữa, tình cảm của Đường Vệ và Lâm Liệt đã qua nhiều năm như thế rồi, qua một đoạn thời gian để tỉnh táo lại, hai người họ có thể sẽ trò chuyện với nhau một chút.
Phó Hàn Chu lại có được toàn bộ sự chú ý của Tô Vân Cảnh, mấy ngày này trôi qua vô cùng thoải mái.
Nhưng cũng chẳng bao lâu, nguy cơ mới lại xuất hiện.
Trước Tết Trung thu, Tô Vân Cảnh lấy danh nghĩa của Phó Hàn Chu để gửi cho Tống Văn Thiến một thùng đồ khô.
Tống Văn Thiến gọi Lục Giai Bảo đang ở nhà nghỉ ngơi gửi cho họ không ít đặc sản địa phương.
Biết Phó Hàn Chu không thiếu thứ gì, nên Tống Vân Thiến kho một chút đậu phụ khô, nấm hương, và một ít tương thịt bò cho Phó Hàn Chu.
Đây đều là những thứ trước kia khi Tô Vân Cảnh còn ở nhà họ Tống rất thích ăn, Tống Văn Thiến làm món kho rất ngon, không ngờ là vẫn còn có thể được ăn lại.
Lục Giai Bảo luôn tuân theo nguyên tắc tôn trọng người khác. Dù cô ấy có Wechat của Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu, nhưng những lúc không có chuyện gì thì cô ấy cũng không quấy rầy gì hai người họ.
Cô ấy vốn chỉ âm thầm ship CP nhưng từ lần Phó Hàn Chu đón mẹ cô ấy vào thủ đô đó, thấy anh và Tô Vân Cảnh như hình với bóng, Lục Giai Bảo cảm thấy hình như mình đã ship trúng một CP thật rồi.
Lục Giai Bảo lên Wechat tìm Tô Vân Cảnh, nói với cậu chuyện đặc sản.
Tuy biết rằng quan hệ của Phó Hàn Chu và gia đình cô ấy trước kia rất tốt, nhưng Lục Giai Bảo cũng không dám liên lạc với Phó Hàn Chu, cô ngầm thừa nhận hai người đang hẹn hò.
Mượn lần gửi đồ đặc sản này, Lục Giai Bảo đã ngầm hỏi Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu có phải đang hẹn hò không.
Tô Vân Cảnh: …
Bảo sao trong mấy ngày mẹ Tống ở thủ đô, Lục Giai Bảo vẫn luôn dùng ánh mắt kì quái kia nhìn cậu, hóa ra là vì đã phát hiện rồi.
Lục Giai Bảo cũng biết ý mới hỏi, Tô Vân Cảnh trả lời cũng rất uyển chuyển: “Hàn Chu đã rời khỏi giới rồi, bọn anh muốn một cuộc sống yên bình.”
Cậu cũng không giấu diếm gì cô ấy, bởi vì cậu và Lục Giai Bảo có quan hệ rất phức tạp, chuyện này cũng không giấu được cô ấy.
Hơn nữa, đối phương dường như cũng đã đoán ra được quan hệ của hai người từ sớm, nhưng cũng không công khai nói trên mạng, Tô Vân Cảnh vẫn tin tưởng nhân phẩm của cô ấy.
Lục Giai Bảo hiểu ngay tức khắc, hưng phấn đến nỗi hận không thể xoay vòng vòng ngay tại chỗ.
A a a a a a a a a a.
Ship CP nam nam nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên ship trúng CP thật, cô gặp được thứ may mắn ảo diệu gì thế này.
Lục Giai Bảo bay nhảy trên giường một lúc lâu, cảm xúc dần bình tĩnh lại một chút, ngón tay cô ấy nhanh chóng bấm trả lời một đoạn dài.
“Em hiểu rồi, em sẽ không nói lung tung. Em cũng không nói cho ai cả! Nếu em nói ra, cả đời em cũng không cưới được ai! Ngôi sao em thích đều sẽ flop! CP em ship sẽ bị xé công khai! Ăn mì không có gói gia vị! Đi vệ sinh không mang giấy! Ra ngoài thì điện thoại sẽ hết pin!”
Tô Vân Cảnh: “Cái này… Cũng không cần thiết lắm đâu.”
“Bên phía mẹ em có khả năng sẽ không chấp nhận được, em đừng nói với bà ấy.” Thật ra điều mà Tô Vân Cảnh cần nhất là cô ấy đứng giữa đả thông tư tưởng cho Tống Văn Thiến.
Lời này của Tô Vân Cảnh còn có ý khác là sẽ giữ liên lạc với họ.
Lục Giai Bảo kích động ngồi dậy: “Yên tâm, miệng em kín lắm, đánh chết em cũng không nói, đánh không chết thì càng không nói.”
Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười: “Vậy trước tiên phải cảm ơn em đã giữ bí mật.”
Tô Vân Cảnh lại nói chuyện phiếm với cô ấy, hỏi tình hình công việc gần đây của cô ấy, lại hỏi một chút về tình hình sự nghiệp của Mộ Ca.
Mộ Ca là nữ chính của thế giới này, Tô Vân Cảnh không ngờ rằng kịch bản sai lệch quá nhiều, dù sao nam phụ cũng đã bị cậu bắt mất, cậu bây giờ chỉ hi vọng tuyến sự nghiệp trước mắt của cô không bị ảnh hưởng thôi.
Vừa nhắc đến Mộ Ca, Lục Giai Bảo lại bắt đầu một tràng giang đại hải.
Cô ấy cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, vừa vào giới giải trí đã gặp được người có tiềm lực, quan trọng là đối phương còn rất tốt.
Thích Vận chính thức gia nhập đoàn đội của Mộ Ca. Trong nguyên tác, cô ấy chính là quản lý của Mộ Ca, bây giờ lại có thêm sự giúp sức của Giang Sơ Niên, Mộ Ca gần đây vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Sự nghiệp trôi chảy, tình cảm của cô ấy và Lý Tùy An cũng theo đó mà xuất hiện tia lửa.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Mộ Ca cũng đã dần bỏ đi thành kiến với Lý Tùy An, hai người bước vào giai đoạn mập mờ.
Thấy tuyến kịch bản cũng không vì có sự tham gia của cậu mà thay đổi quá nhiều, Tô Vân Cảnh cũng đã yên tâm.
Trò chuyện những việc này xong, Lục Giai Bảo cũng lẳng lặng gửi cho Tô Vân Cảnh một video dài ba phút.
“Đây là video mà bọn em cắt ghép cho anh và anh Phó.” Lục Giai Bảo gửi sang một sticker xấu hổ che mặt: “Là theo hướng CP đó.”
Video chỉ có ba phút, là một bộ phim chiếu mạng mà nguyên chủ trước kia từng đóng, Fan CP đã cắt ghép kịch bản bộ phim chiếu mạng này, sau đó ghép vào với các tác phẩm phim của Phó Hàn Chu.
Bởi vì phim mà nguyên chủ đóng không nhiều, hơn nữa toàn là vai phụ, thậm chí còn có cả nhân vật tra nam, hơn nữa đây còn là kịch bản ship CP, cho nên độ khó khi cắt ghép rất lớn, có thể cắt ghép ra ba phút là đã không dễ dàng gì rồi.
Tô Vân Cảnh không lăn lộn trong vòng fans, trước kia cũng không hiểu rõ vòng này. Thật ra cậu cũng không hiểu quá rõ những người hâm mộ của cậu và nhóc cool ngầu.
Nhưng không thể không nói rằng, người cắt ghép đoạn video này rất có tâm, có thể đào ra được ba phút trong số những cảnh phim lẻ tẻ mà nguyên chủ từng đóng, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian để xem phim.
Trong video, Tô Vân Cảnh là một thụ tâm cơ xấu tính, câu dẫn vị thái tử lạnh lùng là Phó Hàn Chu Đến khi Phó Hàn Chu động lòng phàm, Tô Vân Cảnh lại phủi mông bỏ đi, sau đó Phó Hàn Chu hắc hóa, giam Tô Vân Cảnh lại.
Tô Vân Cảnh không cam chịu cảnh tra tấn, trong ngày đại hôn của cậu và Phó Hàn Chu, cậu đã mặc áo cưới đỏ thắm rồi uống rượu độc.
Đoạn uống rượu độc là một bộ phim chiếu mạng cổ trang mà nguyên chủ từng đóng, không ngờ lại lại bị chuyển dời đến chỗ này, Tô Vân Cảnh muốn hỏi Lục Giai Bảo xem có thể xóa cái video này đi không, ship CP thì CP thôi, nhưng chủ yếu cái này là bi kịch.
Nếu như bị nhóc cool ngầu trông thấy cái video này…
Tô Vân Cảnh nhịn không được mà tê rần da đầu.
Lục Giai Bảo cũng rất tiếc hận: “Tài liệu rất ít, video cắt ghép hướng CP cũng chỉ có một cái này, chị gái cắt ghép video này cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, video này cũng thu hút không ít người xem, kiểu bi kịch như thế này rất sẽ hút fans mà.”
Tô Vân Cảnh khó mà nói ra chuyện xóa nó đi, dù sao Phó Hàn Chu cũng không thích xem những thứ này, thôi thì cứ giữ đi, dù sao cũng là tâm huyết của người ta.
“Anh Phó có nhiều video thần thánh trên B trạm lắm, anh có muốn xem không?” Lục Giai Bảo hiến tặng bảo bối.
Tạo hình cổ trang của Phó Hàn Chu đều rất tuyệt, thêm cả là hình tượng nhân vật được xây dựng rất tốt, nuôi sống không ít tài khoản.
Anh là tổng công của B trạm, không những có thể tự công tự thụ trong video, còn có thể ghép CP với rất nhiều nghệ sĩ nam nữ khác nhau.
Lục Giai Bảo không dám gửi cho Tô Vân Cảnh những video CP linh ta linh tinh kia, cô ấy chỉ gửi những video cắt ghép một mình Phó Hàn Chu, là những video mà người theo trường phái nhan sắc nhất định đều sẽ sưu tầm.
Tô Vân Cảnh cũng rất có hứng thú với những thứ này, liên tục lưu lại những video Lục Giai Bảo gửi đến.
Thấy Tô Vân Cảnh cầm điện thoải trò chuyện với người khác không ngừng, Phó Hàn Chu mất hứng hỏi: “Em đang nói chuyện với ai đấy?”
Tô Vân Cảnh vốn muốn nói là Giai Bảo, nhưng nhớ tới cái sự hay ghen của Phó Hàn Chu, thế là cười trêu anh: “Đang nói chuyện với ‘cô vợ nhỏ’ của anh đấy.”
Thấy hàng lông mi dài của anh cụp xuống, Tô Vân Cảnh lập tức cảnh giác lên, đưa tay cưỡng chế chống mi mắt của Phó Hàn Chu lên.
“Hửm?” Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh.
Ánh mắt Tô Vân Cảnh rất đề phòng: “Mỗi lần anh cụp mắt xuống là em cảm giác được anh đang có suy nghĩ không tốt lành gì.”
Thấy dáng vẻ ‘em nhìn thấu hết rồi’ của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu cọ lên đầu vai cậu, nở nụ cười trầm thấp: “Anh không có.”
Tô Vân Cảnh liếc mắt: “Anh có không ít đâu.”
Mặc dù nói như thế, nhưng cậu vẫn ôm lấy eo Phó Hàn Chu, mở video mà Lục Giai Bao gửi ra ngay trước mắt anh.
Phối thêm ca khúc cổ phong khiến người nghe dễ chịu, Phó Hàn Chu trong video hoặc cao ngạo, hoặc lạnh lùng, hoặc phóng khoáng, mỗi lần thay đổi hình tượng đều bắt đúng vào nhịp trống.
“Đây là fans của anh cắt ghép cho anh này.” Tô Vân Cảnh cảm thán: “Đẹp thật đấy.”
Phó Hàn Chu lấy điện thoại của Tô Vân Cảnh lại, tắt video, tiện tay úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Anh nâng mặt Tô Vân Cảnh lên: “Những người kia chỉ là nhân vật, không phải anh, bọn họ thích thì cứ để bọn họ thích.”
“Còn em phải thích người trước mắt em là anh đây.” Trong đôi mắt phượng của Phó Hàn Chu có mưa bụi mịt mờ, anh cọ lên chóp mũi Tô Vân Cảnh, làm nũng: “Không được xem video.”
Tô Vân Cảnh vuốt tai nhóc cool ngầu, vừa buồn cười vừa tức giận: “Những thứ này mà anh cũng muốn so đo à?”
Phó Hàn Chu cắn lên môi Tô Vân Cảnh: “Tại sao lại không muốn?”
Anh phải tính toán chi li từng phần tình cảm của Tô Vân Cảnh.
Trước kia, Văn Yến Lai vì để trải đường cho Mộ Ca nên đã dự tính đưa cô ấy đến tham gia một buổi tiệc từ thiện, những người có thể tham gia buổi tiệc này nếu không phải là siêu sao nổi tiếng thì cũng là những người nắm giữ tài nguyên tốt trong giới.
Danh sách tham gia tiệc từ thiện đã được quyết định từ mấy tháng trước, khi người phụ trách gọi điện thoại đến xác nhận với Văn Yến Lai, bà ấy cũng không hủy bỏ tên của Mộ Ca.
Bởi vì địa vị của Mộ Ca thấp nên không có nhãn hàng thời trang nào đồng ý tài trợ lễ phục dạ hội cho cô ấy, vẫn là Lý Tùy An giúp cô ấy giải quyết vấn đề.
Trước kia, Lý Tùy An đã mua cho Mộ Ca hai bộ lễ phục cao cấp rồi. Anh ấy lúc trước không đưa quần áo cho Mộ Ca, một là bởi vì loại quần áo này bình thường không mặc đến, hai là với tính cách của Mộ Ca, cô sẽ không nhận bộ lễ phục mấy chục vạn tệ thế này.
Anh ấy đặt quần áo vốn dĩ chỉ là để đề phòng, ứng phó với loại tình huống phát sinh đột ngột như thế này
Lý Tùy An là một người rất kiêu ngạo, nhưng khi gặp đúng người mình thật sự thích, anh ấy sẽ khiêm tốn mà làm việc.
Mộ Ca nhìn bộ váy ombre màu sao trời này trong gương, vạt váy là màu xanh đậm, điểm lên rất nhiều mảnh xanh lam lấp lánh.
Dưới ánh đèn cam, từng mảnh kim tuyến chiếu sáng rực rỡ, óng ánh như sao trời, cắt may vừa người khiến thân hình xinh đẹp của Mộ Ca lại càng hiện ra rõ ràng hơn.
Lục Giai Bảo chỉnh lý nếp uốn trên váy của Mộ Ca, líu lo không ngừng khen Lý Tùy An.
“Vẫn là ông chủ có dự tính trước, trước đó anh ấy bảo em lén lấy số đo của chị, em còn suýt chút hiểu lầm anh ấy định giở trò hèn hạ nữa cơ. Sau này nghe nói anh ấy muốn đặt trước lễ phục cho chị, em mới cho anh ấy.”
“Sao em không nói chuyện này cho chị biết?” Mộ Ca bóp hai bên thái dương, phát sầu, bây giờ cả thân kim tuyến này trong mắt cô đều đã thành tiền, tiền, tiền!
Món nợ ân tình lớn như thế này, làm sao cô trả nổi đây?
“Ông chủ không cho nói, nói là chưa chắc sẽ phải dùng đến lễ phục, nhưng nếu lỡ như phải dùng đến, chúng ta cũng vẫn có, không phải sao?” Lục Giai Bảo đột nhiên nhỏ tiếng oán trách: “Em cũng không ngờ là lần này anh ấy lại đáng tin như thế.”
Mộ Ca: …
Nói thật là cô cũng không ngờ đến.
Dù sao bình thường Lý Tùy An cho cô một chút xíu ơn huệ, cũng đã hận không thể cầm loa la lớn cho cả thế giới biết.
Lần này lại không rên một tiếng, còn lừa cô, nói là mượn ở chỗ bạn. Nếu không phải do Lục Giai Bảo miệng rộng, bất cẩn nói ra, Mộ Ca cũng sẽ không biết được chuyện này.
Mộ Ca nắm chiếc váy bồng bềnh xinh đẹp, nhịn không được mà nghĩ, những lúc anh ấy không khoe khoang, thì vẫn khá ổn.
Từ lúc Mộ Ca thẳng thắn với Văn Yến Lai, hai người họ vẫn chưa từng liên lạc lại.
Mộ Ca rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Văn Yến Lai, nhưng lại sợ đối phương không muốn gặp cô. Sau vài lần gửi tin nhắn nhưng vẫn như đá chìm đáy biển, trong lòng Mộ Ca vô cùng khó chịu.
Cho nên khi nhận được điện thoại của trợ lí Văn Yến Lai, mời cô đến tiệc từ thiện, Mộ Ca vô cùng vui mừng, còn tưởng rằng đối phương đã tha thứ cho cô rồi.
Tiệc tối cũng phải đi thảm đỏ, tuy rằng ban tổ chức mời không ít ngôi sao, nhưng bây giờ Mộ Ca còn chưa có danh tiếng, cô lấy thân phận bạn của Văn Yến Lai để tham gia.
Mộ Ca chủ động nói chuyện, nhưng thái độ của đối phương luôn lãnh đạm, không còn thân mật như trước, chuyện này khiến Mộ Ca khó chịu trong lòng.
Mặc dù Văn Yến Lai không nói chuyện gì với cô nhưng khi đi thảm đỏ vẫn sẽ khoác tay cô, tranh thủ lấy tin tức trên trang bìa cho cô.
Giới giải trí rất thực tế, địa vị không đủ thì cho dù có chịu lạnh đi thảm đỏ, cũng sẽ không ai cho một chút ống kính nào.
Văn Yến Lai và Mộ Ca xuất hiện gần chót, khi cầm bút lên chuẩn bị kí tên mình lên tường chữ kí, ánh mắt Mộ Ca thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang bước đến.
Người đàn ông này mặc một thân màu đen, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai.
Nhân lúc Mộ Ca thoáng sửng sốt, người đàn ông này ôm thùng sắt, mở nắp ra, tạt chất lỏng trong thùng về phía hai người.
Mặc dù không biết đó là thứ gì, đồng tử Mộ Ca co rụt lại, cô vẫn vô thức chắn trước mặt Văn Yến Lai.
Chất lỏng lạnh lẽo mang theo mùi hôi của mực nước, dội hết lên người Mộ Ca, tuy Văn Yến Lai được cô che chở nhưng cũng dính không ít chất lỏng màu đen.
Nhìn thấy cảnh này, truyền thông bắt đầu chụp ảnh như điên.
Người đàn ông dội mực mắng to: “Đây chính là báo ứng khi phá hoại gia đình người khác.”
Nhân viên bảo vệ của buổi tiệc cấp tốc chạy đến, ba bốn người khống chế ông ta, ném ra ngoài thảm đỏ.
Người đàn ông còn đang mắng: “Văn Yến Lai, đồ tiểu tam nhà cô, phá hoại gia đình người khác.”
Văn Yến Lai run rẩy, thần sắc rất không ổn, Mộ Ca cũng không thèm để ý đến bản thân đang rất chật vật, lo lắng hỏi: “Dì Văn, dì không sao chứ?”
Đôi môi Văn Yến Lai run rẩy, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ đau đớn vô cùng.
Mộ Ca ôm chặt Văn Yến Lai, dùng thân thể của mình che ống kính lại, không cho bọn họ chụp.
Cô nhẹ nhàng an ủi Văn Yến Lai: “Không sao, dì Văn, không sao đâu, người kia đã bị bảo vệ kéo đi rồi.
Chưa đầy một tiếng, những hashtag #Văn Yến Lai bị tạt mực#, #Văn Yến Lai là tiểu tam# đã leo lên hot search.
Lúc Tô Vân Cảnh nhìn thấy hai dòng tin tức trên điện thoại, trong lòng cậu thoáng chấn động.
Trên Weibo có video Văn Yến Lai bị tạt mực, video chỉ có mười lăm giây, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng có một người đàn ông áo đen gọi bà ấy là tiểu tam phá hoại gia đình nhà người khác.
Văn Yến Lai đã ở ẩn rất lâu, nhưng sức ảnh hưởng quốc dân vẫn rất cao, hasgtag ‘hot’ đã trở thành hashtag ‘bạo’ rất nhanh, treo vững ở top một bảng hotsearch.
Có thể làm ra được chuyện này, tám chín phần mười là tên điên Hứa Hoài kia.
Thấy sắc mặt Tô Vân Cảnh đột nhiên xấu đi, Phó Hàn Chu hỏi cậu: “Làm sao thế?”
Tô Vân Cảnh đưa điện thoại cho anh xem.
Phó Hàn Chu không có tình cảm gì với Văn Yến Lai, nhưng trong khoảnh khắc anh trông thấy tin tức, sắc mặt anh trở nên hung ác, nham hiểm và lạnh lẽo.
Chính vì anh không mang theo bất kì tình cảm nào, nên mới có thể lập tức nhìn ra được nguy cơ khác ẩn giấu trong chuyện này.
Dù bây giờ Tô Vân Cảnh không còn là con của Văn Yến Lai, nhưng cậu lại có ngoại hình giống Văn Từ như thế, nếu dân mạng đào ra quá khứ của Văn Yến Lai, rất có thể cũng sẽ dính dáng đến Tô Vân Cảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]