Chương trước
Chương sau
Sáng thứ bảy Đường Vệ ngồi máy bay trở về, buổi chiều đã nóng lòng muốn gặp mọi người.

Tô Vân Cảnh là một trong số những người được mời, cậu đưa một người khác trong nhà cũng được mời tới nhà hàng Tương Tây Giang do Đường Vệ đặt.

Mặc dù Phó Hàn Chu đã khỏi giới giải trí nhưng khắp nơi đều có tin đồn về anh và Tô Vân Cảnh, độ nóng của hai người đến giờ vẫn không hề suy giảm.

Vậy nên mỗi khi ra ngoài, Tô Vân Cảnh luôn phải cố gắng ít gây sự chú ý nhất.

Ngay cả phong cách ăn mặc của Phó Hàn Chu cũng thay đổi đáng kể, trước đây là phong cách sang trọng, kín đáo của những tên tuổi lớn nhưng bây giờ anh bắt đầu ăn mặc giản dị hơn.

Tô Vân Cảnh tìm cho Phó Hàn Chu một chiếc áo khoác in hình con gấu, phía trên có chiếc mũ cái cúc, trên đầu còn có hai chiếc tai gấu.

Mặc áo khoác, đội mũ lên, người gặp người thích.

Nhìn thấy chú gấu con mặt mày đẹp trai, đáng yêu ngoan ngoãn này, Tô Vân Cảnh không kìm được bóp hai chiếc tai gấu trên đầu anh.

“Đi thôi.” Tô Vân Cảnh vui vẻ kéo Chu Chu ra khỏi cửa.

Ngoại trừ hai người bọn họ, Đường Vệ chỉ gọi điện thêm cho Lâm Liệt, không mời những người bạn linh tinh khác.

Lâm Liệt tình cờ đang làm việc gần đó nên tiện thể đón hai người Tô Vân Cảnh đến nhà hàng Tương Tây Giang luôn.

Xe dừng trước khu nhà, Tô Vân Cảnh quan sát thấy không có paparazzi đi theo nên nhanh chóng kéo Phó Hàn Chu lên xe.

Sau khi bọn họ ngồi vững, Lâm Liệt mới đánh tay lái, lái ra ngoài.

Biết Phó Hàn Chu sợ lạnh, hệ thống sưởi ấm trong xe được bật hết lên. Mặc dù như vậy nhưng đến khi lên xe anh vẫn như một con thú ngủ đông, thu mình lại bên cạnh Tô Vân Cảnh, tìm một chỗ thoải mái để nằm yên không nhúc nhích.

Phó Hàn Chu vẫn đội chiếc mũ trên đầu, anh nằm bò ra người Tô Vân Cảnh, đúng là trông hơi giống gấu Winnie thích ăn mật ong.

Tô Vân Cảnh không có mật cho anh ăn, cậu lấy từ trong túi ra một kẹo Đại Bạch Thỏ, bóc lớp giấy gói bên ngoài rồi đặt lên môi Phù Hàn Châu.

Khóe môi Phó Hàn Chu khẽ nhếch lên, đôi mắt như có mật, anh há miệng cắn lấy viên kẹo.

Đầu lưỡi anh mềm mại lướt qua ngón tay Tô Vân Cảnh, để lại một chút ẩm ướt bên trên.

Anh chỉ cắn một nửa, để lại một nửa cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh bất lực, đã bao nhiêu tuổi rồi mà một viên kẹo còn phải chia đôi mỗi người một nửa vậy?

Cuối cùng cậu cũng cho viên kẹo vào miệng.

Tô Vân Cảnh nhai kẹo, hỏi Lâm Liệt đang lái xe: “Anh có biết Đường Vệ và bạn gái cậu ấy quen nhau thế nào không?”

Lâm Liệt nhàn nhạt nói: “Tôi không biết.”

Tô Vân Cảnh hơi bất ngờ. Từ trước đến giờ mối quan hệ của Đường Vệ và Lâm Liệt vẫn rất tốt. Lâm Liệt như một nửa người ba của Đường Vệ, từ lúc đi học tới giờ chuyện gì cũng quản lý Đường Vệ.

Vậy mà một vấn đề lớn như chuyện kết hôn Lâm Liệt lại không hề hỏi đến.

Nhưng một thời gian trước, Lâm Liệt rời khỏi công ty, dẫn dắt một nhóm riêng bắt đầu tự kinh doanh riêng, không có thời gian quản lý Đường Vệ cũng là chuyện bình thường.

Thấy cả anh ấy cũng không biết gì, Tô Vân Cảnh không hỏi nhiều nữa.

Đến nhà hàng Tương Tây Giang, con người hay đùa cợt, thiếu đứng đắn trước đây của Đường Vệ hoàn toàn thay đổi, anh ấy đứng trong phòng bao cầm kẹo cưới đợi bọn họ tới.

Nhìn thấy mấy người Tô Vân Cảnh, Đường Vệ lập tức tươi cười, nhiệt tình chào hỏi, rồi đưa một nắm kẹo đưa cho Tô Vân Cảnh: “Lấy chút may mắn.”

Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười khi nhận kiểu lấy may truyền thống này.

Mặc dù hôm nay Phó Hàn Chu ăn mặc xuề xòa nhưng do nỗi sợ tích lũy từ lâu trong quá khứ, Đường Vệ vẫn do dự không dám kéo anh vào chuyện vui này.

Trong lúc Đường Vệ còn ngẩn người, Lâm Liệt đã bỏ qua anh ấy đi vào trong phòng bao.

Tay Đường Vệ vẫn cầm một nắm kẹo, lúng túng đứng ở trước cửa, cuối cùng anh ấy chỉ có thể im lặng cho Tô Vân Cảnh kẹo thêm một lần nữa.

Tô Vân Cảnh cảm thấy hơi lạ, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, cậu hỏi Đường Vệ: “Tại sao có mỗi một mình anh vậy?”

Vài ngày trước lúc nói chuyện trên Wechat, Đường Vệ đã nói sẽ đưa vợ chưa cưới của mình về, mọi người cùng ăn cơm.

“Cô ấy không đến.” Đường Vệ dừng lại: “Cô ấy ốm nghén, nôn nhiều quá nên một mình tôi về trước.”

Tô Vân Cảnh hơi lo lắng: “Anh để cô ấy ở nước ngoài một mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Không sao, chỉ là gần đây hay nôn thôi.” Đường Vệ liếc nhìn Lâm Liệt: “Lần này tôi trở về là để nói với mọi người rằng sau này tôi có thể sẽ ở nước ngoài với cô ấy”.

Tô Vân Cảnh giật mình, vô thức liếc nhìn Lâm Liệt đang ngồi trong phòng bao.

Anh ấy cúi mắt nhìn xuống, nghe xong những lời này cũng không có phản ứng gì đặc biệt, khuôn mặt có vẻ vô cùng lạnh lùng.

Tô Vân Cảnh hỏi: “Hai người không trở về vậy cũng sinh con ở nước ngoài sao?”

Đường Vệ do dự: “Chuyện này vẫn chưa bàn kỹ, chúng tôi lấy giấy đăng ký kết hôn, đợi đến khi sinh con ra rồi tính tiếp.”

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Lâm Liệt lấy máy ra, nghe điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Liệt đứng dậy đi ra khỏi phòng bao nghe điện thoại, hình như là đang nói chuyện công việc.

Sau khi Lâm Liệt rời đi, Tô Vân Cảnh mới hỏi Đường Vệ: “Hai người cãi nhau à?”

Đường Vệ nhìn chằm chằm về phía Lâm Liệt rời đi, giọng điệu không tốt lắm: “Không, tôi với cậu ta thì cãi nhau cái gì?”

Tô Vân Cảnh:... Đây rõ ràng là kiểu nói chuyện khi cãi nhau.

Theo những gì cậu biết về Đường Vệ và Lâm Liệt thì hai người này không cãi nhau mới là không bình thường.

Khi còn đi học, Đường Vệ là một thiếu niên nông nổi, suy nghĩ không chín chắn. Mười năm trôi qua lại biến thành một thanh niên nông nổi, suy nghĩ không chín chắn.

Mặc dù Đường Vệ không giống những đứa con nhà giàu khác suốt ngày gây chuyện, anh ấy không gây ra phiền phức lớn nhưng liên tục làm sai những chuyện nhỏ. Nếu không có Lâm Liệt quản lý, hẳn anh ấy đã là con ngựa hoang đứt cương rồi.

Làm gì có con ngựa hoang thích vui chơi nào muốn có người giữ dây thừng trói mình chứ?

Vậy nên hai người này cãi nhau mới là chuyện bình thường.

Đường Vệ trong lòng cũng oán hận Lâm Liệt, nhưng anh ấy không thể không có Lâm Liệt, nếu không hai người đã sớm cãi nhau bung bét rồi, cũng không thể làm bạn với nhau bao nhiêu năm như vậy được.

Là một người bạn chứng kiến tình bạn giữa bọn họ, Tô Vân Cảnh vẫn khuyên Đường Vệ một câu.

“Nếu anh thực sự sống ở nước ngoài, sau này còn cơ hội gặp Lâm Liệt được mấy lần?”

Tô Vân Cảnh không ép Đường Vệ mà chỉ bảo anh ấy nghĩ kỹ xem, có chuyện gì đáng để khiến anh ấy tức giận với Lâm Liệt vào lúc này trong khi hai người đã gắn bó với nhau bao nhiêu năm như vậy không?

Dù sao anh ấy cũng sẽ sớm ra nước ngoài, cũng không chắc về sau mình có quay về hay không hoặc sẽ quay về lúc nào.

Ở thời điểm này, nếu chỉ là một mâu thuẫn bình thường thì thực sự không đáng.

Đường Vệ mấp máy miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, vẻ mặt anh ấy hơi cáu kỉnh, giơ chân đá một phát vào chậu hoa trên hành lang.

“Đừng đứng ở đây nữa, vào trước đi.” Tô Vân Cảnh vỗ vai Đường Vệ: “Anh ngồi xuống bình tĩnh lại một chút.”

Qua một lúc sau, Đường Vệ mới ậm ừ một tiếng rồi vào phòng bao cùng với Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu, người bị bỏ lại phía sau đi theo sau Tô Vân Cảnh.

Hôm nay Tô Vân Cảnh cũng mặc áo khoác, Phó Hàn Chu đột nhiên cầm chiếc mũ trùm kín lên đầu Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh:...

Thấy nhóc cool ngầu không vui, Tô Vân Cảnh mỉm cười, nhét một viên kẹo sữa vào lòng bàn tay để dỗ dành anh.

Lâm Liệt gọi điện thoại xong, đi từ bên ngoài vào rồi lạnh lùng nói: “Đột nhiên xảy ra chuyện, tôi phải đi trước rồi.”

Lâm Liệt bước vào, cầm lấy áo khoác của mình, nhìn về phía Tô Vân Cảnh rồi gật đầu: “Mọi người nói chuyện đi.”

Nói xong, anh ấy liền bỏ đi không thèm nhìn Đường Vệ lấy một cái.

Đường Vệ đứng lên, sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, giống như đã chịu đựng đến cực điểm, chuẩn bị bùng nổ.

Thấy tình hình không ổn, Tô Vân Cảnh sợ anh ấy nói gì đó gây tổn thương tình cảm với Lâm Liệt nên vội vàng ấn Đường Vệ lại.

“Anh bình tĩnh đi. Nếu anh ấy thật sự không quan tâm đến mối quan hệ của hai người thì hôm nay anh ấy đã không quay lại rồi. Có thể anh ấy có việc thật.” Tô Vân Cảnh khuyên Đường Vệ: “Để tôi ra tiễn anh ấy, có chuyện gì quay lại rồi nói.”

Phó Hàn Chu mặt không biểu cảm đi theo sau.

Tô Vân Cảnh vội vàng đuổi theo Lâm Liệt: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Công ty gặp chuyện sao?”

“Ừm, có một dự án gặp trục trặc.” Lâm Liệt dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Tô Vân Cảnh: “Cậu về đi, tôi với Đường Vệ không có chuyện gì đâu.”

Thấy Lâm Liệt chủ động nhắc tới chuyện này, Tô Vân Cảnh thở dài: “Tôi nghĩ Đường Vệ chỉ giở tính trẻ con ra thôi, anh đừng chấp nhất với anh ấy.”

“Ừm.”

Lâm Liệt không muốn nói nhiều, công việc của anh ấy đang xảy ra chuyện, Tô Vân Cảnh cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của Lâm Liệt nữa nên tiễn anh ấy ra cửa.

Nhìn bóng lưng của Lâm Liệt, Tô Vân Cảnh cảm thấy khó hiểu, cậu hỏi Phó Hàn Chu ở bên cạnh: “Hai người bọn họ đang có mâu thuẫn gì nhỉ?”

Mặc dù trước đây liên tục xảy ra tranh chấp nhưng chưa lần nào lại nghiêm trọng như bây giờ.

Phó Hàn Chu lắc đầu: “Anh không biết.”

Sự chú ý của anh luôn hướng về Tô Vân Cảnh nên không biết tình cảm ẩn chứa bên trong Lâm Liệt và Đường Vệ.

Lâm Liệt không muốn nói là rất chuyện bình thường, nhưng Đường Vệ là người không giấu được chuyện trong lòng. Vậy mà anh ấy cũng cắn răng không thèm nói, chuyện này mới khiến Tô Vân Cảnh kinh ngạc.

Vốn dĩ Tô Vân Cảnh định để bọn họ bình tĩnh lại một đêm, đợi đến ngày hôm sau rồi thuyết phục hai bên.

Chiều hôm sau, Tô Vân Cảnh liên lạc với Đường Vệ nhưng điện thoại không có người nghe, tin nhắn Wechat cũng không trả lời.

Mãi tới buổi tối khi Tô Vân Cảnh chuẩn bị đi ngủ, Đường Vệ mới trả lời một tin nhưng anh ấy đã ngồi máy bay về lại nước ngoài rồi.

Đường Vệ hành động nhanh như vậy giống như đang trốn tránh điều gì đó, cả hai người bọn họ đều không muốn nói đã xảy ra chuyện gì, Tô Vân Cảnh cũng thật sự hết cách.

Đường Vệ đi như vậy không biết khi nào mới quay lại, sợ tâm trạng Lâm Liệt không tốt, Tô Vân Cảnh thường mời anh ấy tới nhà ăn cơm.

Khi nói chuyện Wechat với Thẩm Niên Ôn, Tô Vân Cảnh cũng đề cập đến công ty của Lâm Liệt.

Xã hội hiện giờ rất quan tâm đến lý lịch và các mối quan hệ, Thẩm Niên Ôn quen biết nhiều bạn bè. Ở đẳng cấp của Thẩm Niên Ôn, việc giúp đỡ Lâm Liệt chỉ là chuyện nhỏ.

Dù sao chuyện kinh doanh giao cho ai làm cũng như nhau, nếu giá cả hợp lý thì chẳng bằng giao cho người quen.

Bên phía Đường Vệ không dễ nói chuyện như vậy, anh ấy tránh nói về Lâm Liệt, thậm chí anh ấy cũng không nói rõ những dự tính trong tương lai của mình, mỗi ngày lại một kiểu khác nhau, giống như chỉ vừa mới nghĩ ra mà thôi.

Tô Vân Cảnh không biết anh ấy muốn làm gì, còn bảy tám tháng nữa là anh ấy đã làm cha rồi nhưng cậu vẫn thấy con người này chẳng đáng tin gì cả.

Cậu hỏi nhiều câu hỏi quá, Đường Vệ không trả lời được nên cố thay đổi chủ đề.

Hiện giờ Tô Vân Cảnh đã bắt đầu nghi ngờ không biết Đường Vệ có bạn gái thật hay không nữa, bởi vì anh ấy ấp úng, không trả lời được bạn gái mình đã mang thai bao lâu.

Xét về độ trẻ trâu, Đường Vệ chắc chắn trẻ trâu hơn nhiều so với nhóc cool ngầu, suy nghĩ của anh ấy khác hẳn so với người bình thường.

Tô Vân Cảnh không khỏi thở dài, chuyện này thật sự làm khó Lâm Liệt, anh ấy quản lý Đường Vệ bao nhiêu năm như vậy rồi mà bây giờ lại buông tay không làm nữa.

Để hai người có thể hòa giải, Tô Vân Cảnh nghĩ hết mọi cách nhưng Lâm Liệt là người cố chấp, Đường Vệ lại suy nghĩ khác người, chuyện này không có thêm một chút tiến triển nào.

Khả năng đồng cảm của Phó Hàn Chu rất kém, anh không thể hiểu nổi tại sao Tô Vân Cảnh lại lo lắng về chuyện này như vậy nữa, anh chỉ có thể đồng cảm với cảm xúc của cậu thôi.

Nhìn thấy tâm trạng Tô Vân Cảnh không tốt ngày nào cũng thở ngắn than dài, tâm trạng Phó Hàn Chu cũng trở nên cáu kỉnh hơn.

Buổi tối, Tô Vân Cảnh đánh răng xong đi ra ngoài, không nhìn thấy nhóc cool ngầu trong phòng ngủ, cậu cau mày ra ngoài tìm.

Tô Vân Cảnh đến phòng khách xem trước nhưng không thấy bóng dáng Phó Hàn Chu đâu, vậy là cậu đi tới căn phòng bên cạnh phòng ngủ.

Đây vốn dĩ là một phòng dành cho khách, lúc trước Tô Vân Cảnh đã từng ngủ ở đây vài đêm.

Sau đó nhóc cool ngầu xếp những kệ trữ đồ đặt riêng để đặt những con gấu bông mà Tô Vân Cảnh đã mua cho anh vào trong căn phòng này.

Ngoài thích bám dính lấy Tô Vân Cảnh thì sở thích duy nhất của Phó Hàn Chu là thiết kế quần áo cho gấu.

Hiếm khi thấy anh có một sở thích riêng, để ủng hộ “sự nghiệp” của anh thời gian này, Tô Vân Cảnh liên tiếp mua cho anh rất nhiều gấu bông.

Đèn trong phòng bật sáng, những con gấu ban đầu được sắp xếp gọn gàng trên giá đựng đồ gỗ nằm rải rác khắp sàn nhà.

Tô Vân Cảnh đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng này, cậu vô cùng sửng sốt.

Không cần hỏi, đây hẳn là tác phẩm của nhóc cool ngầu rồi, nhưng anh không có trong phòng.

Lo sợ anh xảy ra chuyện gì, lúc Tô Vân Cảnh quay người, định đi ra ngoài tìm người thì đột nhiên một bàn tay với những khớp xương rõ ràng vươn ra từ đống bông mềm mại, giữ lấy mắt cá chân của Tô Vân Cảnh.

Cả người Tô Vân Cảnh run lên vì sợ hãi, tóc gáy lập tức dựng đứng.

Đến khi cậu nhận ra chủ nhân của bàn tay này là ai thì cậu vừa tức vừa buồn cười.

Tô Vân Cảnh hít sâu một hơi, cúi người kéo đống gấu bông đi để lộ ra một con gấu to vừa mềm vừa bám người kia.

Phó Hàn Chu ngẩng đầu nhìn Tô Vân Cảnh, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen láy, hàng mi dài đẹp như lông vũ phượng hoàng.

Lúc đầu Tô Vân Cảnh còn hơi tức giận nhưng hiện giờ đã bị vẻ đẹp của anh mê hoặc rồi, cậu cúi người hôn nhẹ vào môi của Phó Hàn Chu.

“Anh ở đây làm gì?” Tô Vân Cảnh chiếm tiện nghi của anh nhưng vẫn hơi tức giận.

Phó Hàn Chu không nói gì, im lặng nhìn Tô Vân Cảnh, khuôn mặt thuần khiết, không có một chút sức tấn công.

Trái tim Tô Vân Cảnh rung động.

Khi cậu hôn xuống lần nữa, cảm giác vô hại trên người Phó Hàn Chu lập tức biến mất, anh như một con thú hung dữ săn mồi, lật người rồi nhốt Tô Vân Cảnh vào giữa vòng tay anh.

Con thú dữ dưới đáy lòng gào thét.

“Hửm?” Tô Vân Cảnh phát hiện ra có gì đó không ổn lắm, lo lắng nhìn anh: “Sao vậy, tâm trạng không tốt sao?”

Tâm trạng Phó Hàn Chu rất không tốt, mỗi lần Tô Vân Cảnh dời sự chú ý khỏi người anh là anh đều thấy rất khó chịu.

Anh muốn có được tất cả tình yêu của Tô Vân Cảnh, loại nào cũng muốn.

Phó Hàn Chu dựa vào vai Tô Vân Cảnh, dụi cổ cậu thút thít.

Thấy tâm trạng nhóc cool ngầu rơi rớt thảm hại, Tô Vân Cảnh vuốt tóc anh, vỗ nhẹ vào lưng anh rồi kiên nhẫn dỗ dành anh.

Bản tính của Phó Hàn Chu là tranh cướp nhưng anh biết Tô Vân Cảnh không thích anh như vậy nên chỉ có thể dùng cách này để lấy lại sự chú ý của cậu.

Anh ngoan ngoãn nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh, nội tâm là duc v0ng chiếm hữu vừa đen tối vừa bá đạo.

Anh chỉ muốn Tô Vân Cảnh nhìn anh.

Anh chỉ muốn Tô Vân Cảnh quan tâm đến anh.

Phó Hàn Chu hôn Tô Vân Cảnh.

Không được chia sẻ tình yêu và thời gian vốn dĩ dành cho anh với bất cứ ai.

Đêm đó Phó Hàn Chu như một chú nai con ngơ ngác không biết gì gọi “anh ơi”, âm cuối khàn đặc lên cao nghe càng đáng thương hơn.

Tô Vân Cảnh lại thật sự tin anh.

Ngày hôm sau, nhìn nhóc cool ngầu vui vẻ cho gấu đi tắm, Tô Vân Cảnh giữ chặt eo, khóe miệng cong lên.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, tai cậu lại đỏ bừng vì xấu hổ.

Má ơi đó không phải là Kiều Kiều. Không có Kiều Kiều nhà nào lại như vậy cả, Tô Vân Cảnh thở hổn hển.

Tâm trạng Phó Hàn Chu lại rất vui vẻ, bởi vì lần làm nũng lần này của anh cuối cùng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Tô Vân Cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.