Chương trước
Chương sau
Phương Mặc cách tử vong tại chỗ chỉ kém nửa hơi thở.

Toàn bộ khung đối thoại im lặng trong vài giây, trong lúc đó cậu cảm thấy trái tim mình hoàn toàn cứng đờ gần như ngừng đập. Ngay khi cậu đang bối rối, có tin nhắn mới từ đối phương gửi đến.

"?"

Người trong lúc nguy cấp, thường có thể bộc phát ra trí tuệ vượt xa bình thường.

Phương Mặc linh quang lóe lên, nhanh chóng nhập vào.

"Hahahahahahaha, anh có thường xuyên gặp phải loại quấy rối này không?".

Đối phương im lặng một hồi cuối cùng cũng có động tĩnh, gửi đến một đoạn dài dấu chấm lửng.

Phương Mặc cắn răng kiên trì cứu vãn.

"Tôi thường xuyên gặp phải điều này. Tôi thực sự không thể chịu được. Nghĩ người khác cũng biến thái giống họ sao?"

Rất may mắn, vị tiên sinh hợp khẩu vị của cậu hoàn toàn bị những lời này gạt cho qua. Tin nhắn mới gửi tới có chút ý tứ thông cảm.

"Quả nhiên là đồng bệnh tương liên a.."

Phương Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ cứ như vậy ở khung đối thoại riêng trò chuyện một hồi lâu, bầu không khí thân thiện mà lại nhiệt liệt. Tiếc là khoảng nửa tiếng sau đối phương nói có việc nên offline trước. Phương Mặc chưa muốn kết thúc, chủ động hỏi anh có thể hay không trao đổi thông tin liên lạc, chẳng hạn như Wechat hay gì đó.

"Thật là xấu hổ khi nói ra những điều này. Thật không dễ dàng để có một người có thể hiểu được nỗi khổ của nhau, đúng chứ?"

Cậu nói rất đường hoàng, đối phương không nghi ngờ gì, ngay lập tức gửi số Wechat của mình cho cậu.

Phương Mặc vui mừng khôn xiết, nhưng cũng không có vội vàng thêm bạn.

Cậu ngay lập tức kiểm tra vòng kết nối bạn bè của mình, đầu tiên đổi chỉ hiển thị trong ba ngày, sau đó phân những bài đăng sẽ khiến người nọ nghi ngờ khi nhìn thấy thành một nhóm. Cậu thậm chí còn thay đổi bức chân dung selfie gây khó chịu và thay thế bằng một bức ảnh hoạt hình. Sau khi chắc chắn không có gì sai xót, cậu mới gửi lời mời kết bạn cho đối phương.

Trước khi người này vào trang web đó, ID được sử dụng là ba chứ cái viết thường, như thể nó được nhấn một cách tùy tiện. Khi Phương Mặc thêm bạn tốt lập tức hiện rõ.

Hứa Hi Nhiên. Tài khoản Wechat của người này dùng tên thật của anh ta.

Không biết có phải do cách màn hình hay không mà Phương Mặc cảm thấy cái tên này đọc lên thoải mái đến nhường nào. Không chỉ tên hay mà người cũng đẹp, với một cái tên nick như vậy, tất nhiên là không rườm rà, không khó hiểu chút nào, nó mang đến cho người nhìn cảm giác đáng tin cậy và thiết thực.

ID Wechat của Phương Mặc là "Một cái nhỏ Tiểu Mặc". Một nửa là vì kéo gần quan hệ, một nửa là để tìm cơ hội nói chuyện với nhau, cậu đã ngay lập tức gửi tin nhắn sau khi Hứa Hi Nhiên chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.

"Có qua có lại, tên thật của tôi là Phương Mặc."

Ngay sau đó, Hứa Hi Nhiên đã trả lời với một cử chỉ "OK".

Lần này Phương Mặc không vội gợi chuyện nữa. Thứ nhất là cậu có tật giật mình sợ quá tích cực khiến cho đối phương cảnh giác. Thứ hai là cậu vội xem vòng bạn bè của Hứa Hi Nhiên.

Hứa Hi Nhiên cài đặt có thể nhìn thấy trong vòng một tháng, nội dung không nhiều lắm, có thể nhìn còn rất làm cho người ta mê hoặc.

Gần đây nhất là một bức ảnh. Trong ảnh, một chú mèo nhỏ màu xám đang cúi gằm mặt ăn thức ăn cho mèo rơi vãi trên mặt đất. Đầu mèo tròn vo, cái đuôi nhỏ dựng thẳng chỉ lên trời, toàn thân lông xù, đáng yêu cực kỳ. Thoạt nhìn, có vẻ như Hứa Hi Nhiên đang cho mèo hoang ăn. Lẽ ra đây là một bức ảnh rất ấm áp, nhưng dòng chữ ở trên cùng của bức ảnh đã làm cho Phương Mặc bối rối.

"Khi nào em trở thành một cô gái xinh đẹp để trả ơn cho tôi?"

Cái quái gì vậy.

Kế tiếp một cái, cũng không biết nói ra sao.

Một bức ảnh hoàng hôn rực rỡ được chụp rất đẹp. Những đám mây màu đỏ cam trên bầu trời đằng xa xếp chồng lên nhau trông mơ hồ mang vẻ đẹp kỳ ảo. Nếu bức ảnh chưa trải qua quá trình xử lý hậu kỳ đặc biệt, điều đó có nghĩa là một hiện tượng thiên văn đặc biệt đã xuất hiện vào ngày chụp.

Vốn dĩ tác phẩm nhiếp ảnh này rất đáng được khen ngợi. Nhưng những lời đối sánh ở trên vẫn khiến Phương Mặc lúng túng.

"Cánh cửa đến một thế giới khác sắp mở ra!"

Bức cuối cùng ngược lại khá bình thường. Một tay cầm cốc trà sữa, hình như có một nhân vật hoạt hình được vẽ trên cốc, Phương Mặc không biết nhiều về nó nên không xem kỹ lại. Từ ghép rất đơn giản, chỉ có một trái tim tình yêu màu đỏ.

Phương Mặc nghĩ điều này có nghĩa là trà sữa rất ngon.

Cậu quan tâm đến bàn tay của Hứa Hi Nhiên cũng đang ở hiện trường hơn là cốc trà sữa có màu hơi rực rỡ.

Lấy chiếc cốc làm đối chiếu, có vẻ như lòng bàn tay của anh rất lơn, các ngón tay không thô hay mỏng mà rất thon dài, các khớp xương rõ ràng. Móng tay được cắt ngắn, các góc cạnh gọn gàng mà lại sạch sẽ. Hầu như mọi chi tiết của người này đều có thể muốn mạng của Phương Mặc.

Nếu là người khác, nội dung trong vòng bạn bè không rõ ràng như vậy, Phương Mặc có thể sẽ thấy người này thật kỳ quái. Nhưng đặt trên người Hứa Hi Nhiên, nó lại bí ẩn, đặc biệt, khác biệt và hấp dẫn.

Hảo cảm của Phương Mặc dành cho anh đã tan vỡ.

Đêm đó cậu quá lăn tăn mà quên mất một chuyện quan trọng.

Sáng hôm sau, cậu lăn ra ngủ tới trưa bởi vì đêm hôm trước tinh thần phấn khởi trằn trọc mãi không ngủ được. Sau khi tỉnh dậy, cậu nhìn vào điện thoại của mình nhìn thấy có vài tin nhắn của Trâu Thuấn gửi đến.

"Cậu vẫn chưa hết bận à?"

"Chết tiệt, không phải cậu ngủ rồi chứ!"

".. Này, cậu vẫn chưa dậy à?"

Phương Mặc nhanh chóng gọi điện thoại cho Trâu Thuấn. Lại không nghĩ tiếng chuông vừa mới vang lên lại bị đối phương nhấn tắt. Sau đó, cậu đợi một hồi lâu cũng không nhận được tin nhắn cũng như cuộc gọi lại. Nghĩ rằng Trâu Thuấn đang bận làm một việc gì đó không thể phân tâm, nên cậu cũng không làm phiền nữa.

Sau khi rời giường rửa mặt xong, cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hôm nay là ngày nghỉ, Trâu Thuấn chắc chắn không có trên lớp học. Nếu cậu đang lái xe thì khoảng thời gian ít ỏi đợi đèn đỏ cũng đủ để trả lời tin nhắn. Cho nên Phương Mặc vốn cho là Trâu Thuấn đang lái một chiếc xe khác.

Nhưng sau khi nghĩ lại, điều đó thật không hợp lý. Tiểu tử này giờ đây đã có người trong lòng, cả người trở nên ngây thơ đến không thể tưởng tượng nổi, tí xíu chơi đùa cũng không có. Mà cậu ấy và người nọ đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, họ không nên tiến bộ nhanh như vậy.

Phương Mặc không tránh khỏi lo lắng, sau đó là một chút tự trách. Hành vi của cậu tối hôm qua hoàn toàn là thấy sắc quên bạn.

Cậu đang suy nghĩ chờ ăn sáng xong sẽ nhắn tin hỏi thăm, thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Phương Mặc vội vàng cầm điện thoại lên, chỉ trong nửa giây tâm trạng của cậu đã đảo lộn chín lần mười tám lượt.

Là tin nhắn của Trâu Thuấn gửi tới, nói với cậu rằng sẽ gọi lại cho cậu sau. Điều này lẽ ra phải làm cho cậu cảm thấy yên tâm, nhưng Phương Mặc cảm thấy có chút mất mát khi nhìn thấy nó.

Nếu là Hứa Hi Nhiên gửi tin nhắn đến thì tốt biết mấy.

Phiền muộn qua đi, cậu bắt đầu tự phỉ nhổ chính mình. Trâu Thuấn là bạn thân nhất của cậu, loại suy nghĩ này có phải hay không có chút quá bạc tình bạc nghĩa.

Hứa Hi Nhiên cũng không chủ động nhắn tin cho cậu, Trâu Thuấn cũng không liên lạc với cậu.

Phương Mặc người không có việc gì để làm đã dành ra nửa ngày để thu dọn hành lý của mình. Một thời gian nữa trường sẽ khai giảng, sau khi lên năm ba đại học đã đổi sang cơ sở mới, mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, cậu dự định sẽ quay lại trường trước vài ngày để làm quen với môi trường mới.

Cuối cùng không có nhiều hành lý mang theo mà bưu phẩm chuyển phát nhanh được đóng trong hai thùng lớn. Nội dung bên trong rất thuần khiết đủ các loại quần áo. Phương Mặc là một người rất chú trọng về mặt này, mỗi ngày trước khi ra ngoài cậu phải đảm bảo rằng từng sợi tóc của mình đều phải hoàn mỹ không tì vết. Cậu mặc dù khá tự tin về ngoại hình của bản thân, nhưng cũng hiểu được đạo lý con người là dựa vào cách ăn mặc, không cho phép chính mình xuất hiện những bộ quần áo giống nhau trong một tuần. Chỉ cách ăn mặc thôi là chưa đủ, ngay cả khi không ra ngoài, mặc áo phông trong ký túc xá thì cậu cũng phải thay hàng ngày cho sạch sẽ. Hai năm đại học trước chỉ riêng quần áo của cậu đã chiếm tới hai ngăn tủ trong ký túc xá bốn người. Cũng may là bạn cùng phòng không nhiều đồ, nên mới không gây ra tranh chấp.

Cậu hy vọng rằng những người bạn cùng phòng mới cũng dễ dàng hòa hợp. Nếu không, Phương Mặc chỉ có thể chuyển ra ngoài ở.

Chờ đến buổi tối, cậu cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của Trâu Thuấn. Giọng của người này hoàn toàn khác với hôm qua, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.

"Trai thẳng thực sự khiến người ta vừa yêu vừa ghét", Trâu Thuấn thở dài qua điện thoại, "Thật muốn biết anh ấy rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Tớ cảm thấy tớ đã biểu hiện rất rõ ràng, có trời mới biết anh ấy thực sự ngốc hay giả vờ ngốc."

Sau khi hỏi han cẩn thận, Phương Mặc rất nhanh hiểu rõ chân tướng.

Trâu Thuấn có tính cách cởi mở và chưa bao giờ che giấu tính hướng của mình. Đối tượng trong lòng cậu đương nhiên biết điều này, nhưng chưa từng có biểu hiện ra ngoài ý tứ tránh né nghi ngờ. Ngày hôm qua, Trâu Thuấn hưng phấn ngượng ngùng như thế là bởi vì người ta hẹn cậu đến nhà chính mình làm khách, còn nói rõ trong nhà không có người khác.

Theo suy nghĩ nhất quán của Trâu Thuấn, bốn bỏ năm lên chính là có mưu đồ.

Tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương thật sự cũng chỉ là mời cậu đến nhà làm khách. Hắn nấu cho cậu một bữa cơm, sau khi cùng nhau ăn xong, liền kéo cậu chơi game chiến đấu trực tuyến suốt một buổi chiều, toàn bộ quá trình đều thuần túy hoàn mỹ.

"Lúc cậu gọi điện cho tớ thì tớ vừa đến nhà anh ấy, còn tưởng rằng sẽ phát sinh chuyện gì tốt". Giọng điệu của Trâu Thuấn sa sút tinh thần như cá chết, "Cậu nói, có phải anh ấy đang đùa giỡn tớ hay không?"

"Lúc hẹn cậu, anh ấy nói như thế nào?"

"Anh ấy nói, có người thân mang rau củ đặc biệt mới lạ từ dưới quê lên, nhưng nếu để lâu rồi ăn sẽ không ngon, một mình anh ấy lại không ăn hết nhiều như vậy, nên mời tớ qua giúp anh ấy cùng nhau tiêu diệt chút". Trâu Thuấn nói "Còn hỏi tớ có hứng thú với trò chơi không, anh ấy mới mua trò chơi mới, một người chơi có chút buồn tẻ muốn tìm người đối chiến. Tớ tất nhiên nói cảm thấy hứng thú rồi!"

".. Cái này nghiêm chỉnh mà nói, thật sự không thể nói là đang đùa giỡn cậu." Phương Mặc nói, "Anh ấy nấu ăn ngon không?"

Trâu Thuấn im lặng một lúc: "Cũng không tệ."

"Đây không phải là rất tốt sao", Phương Mặc nói "Có thể anh ấy muốn từ từ vun đắp tình cảm với cậu!"

"Là như vậy phải không?" Trâu Thuấn lập tức sống lại, "Ý của cậu là cảm thấy tớ có cơ hội?"

"Cái này thì tớ không thể bỏ phiếu cho cậu rồi.."

Trâu Thuấn nghe vậy, chậm rãi thở dài: "Phiền quá đi, tớ nói với cậu bài học xương máu, sau này cậu tuyệt đối tuyệt đối phải tránh xa trai thẳng một chút. Quá dày vò người."

Phương Mặc đang muốn nói, thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cậu khẽ liếc sang rồi đột nhiên hít một hơi.

"Tớ, tớ, tớ có chuyện" cậu hét vào điện thoại, "Cúp máy trước!"

"A? Cậu tại sao lại.."

Trâu Thuấn còn chưa nói xong, cuộc gọi đã bị Phương Mặc cắt đứt.

Hứa Hi Nhiên thực sự đã gửi tin nhắn cho cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.