Hệ thống nói đúng, vẻ ngoài của Quỷ Vương thật sự rất tuấn tú. Hắn mặc bộ trường bào đen, hoa văn phức tạp hoa lệ chấm đất, trên mặt vải dệt tựa như có gợn sóng, theo sự di chuyển của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa. Tóc dài màu xám than chì tùy ý xõa tung toát ra mấy phần u ám, mặt mày hắn cực kỳ tinh xảo, từ trán, mũi cho tới đường nét của chiếc cằm, đường cong đầy đặn mượt mà, đuôi mắt có hai vệt đỏ hướng lên trên cắm thẳng vào tóc mai, như thể có người dùng dao kỳ công khắc ra, dáng vẻ cực kỳ tà khí. Đây thật sự là nam chính chứ không phải boss phản diện à? Đỗ Cửu trầm tư một giây. "Gọi tên ta." Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai y. Một tiếng Tần Cửu Chiêu chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng Đỗ Cửu bị mạnh bạo nuốt lại, giọng điệu y cứng đờ: "Buông tay ra!" Quỷ Vương chẳng những không buông ra mà còn dán hết cả người lên, gương mặt tuấn mỹ bày ra vẻ nghi hoặc: "Vì sao chứ?" Đỗ Cửu lộ ra vẻ kiêng kỵ lại sợ hãi: "Rốt cuộc thì anh là thứ gì vậy?" Nghi hoặc hóa thành không vui: "Ta đã nói rồi, ta là Thương." Vừa dứt lời, Kiều Niên Niên cũng đã chạy tới, cô đưa tay kéo Đỗ Cửu ra nhỏ tiếng giận dữ nói với Quỷ Vương: "Anh đang làm gì vậy?!" Đỗ Cửu lập tức làm ra vẻ khiếp sợ và nghi ngờ: "Em thấy được hắn sao? Em quen biết hắn à?" Kiều Niên Niên luống cuống tay chân, mặt mày hoảng sợ xen lẫn áy náy: "Xin, xin lỗi, tất cả là lỗi của em, là do em thả hắn ra, em cũng không ngờ hắn sẽ tới tìm anh, thật sự, em..." Đỗ Cửu ngắt lời cô: "Có thể nói với anh rốt cuộc mọi chuyện là sao không?" Kiều Niên Niên đẩy Quỷ Vương đang nghiêng ngả dựa vào người Đỗ Cửu ra một bên, Quỷ Vương mất hứng trừng cô một cái, sắc mặt hắn trầm xuống có hơi đáng sợ nhưng Kiều Niên Niên lại làm như không hề gì, cũng không sợ mà tách hắn ra khỏi Đỗ Cửu, quay sang nói tiếp: "Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu phim, chúng ta sang quán cà phê bên kia trước đi, ngồi xuống em sẽ giải thích với anh, được chứ?" Đỗ Cửu gật đầu, cố ý ngó lơ Quỷ Vương, đưa hoa trong tay cho Kiều Niên Niên: "Cái này, ừm, tặng em." Vẻ mặt y bình tĩnh nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng chủ nhân nó. Kiều Niên Niên cong môi, đưa tay ra: "Cảm ơn anh." Không ngờ còn chưa chạm tới được thì bên cạnh đã chìa ra một bàn tay tái nhợt, ngón tay chạm nhẹ một cái lên cành hoa, đóa hoa hồng đang nở rộ bỗng chốc rơi rụng, cánh hoa rải đầy mặt đất chỉ còn chừa lại cành lá trơ trọi. Đỗ Cửu: "..." Kiều Niên Niên: "..." Hai người yên lặng nhìn nhau một lát mới hoàn hồn, không hẹn mà cùng ngó lơ Quỷ Vương. Đỗ Cửu: "Xin lỗi do anh cầm không chắc." Kiều Niên Niên: "Không, là do em không đỡ kịp." Sau đó cùng nhau ngồi xuống nhặt mấy cánh hoa. Giữ gìn vệ sinh chung là trách nhiệm của mỗi cá nhân. Mang hết rác đi, giữ lại điều tốt đẹp. Quỷ Vương phất phất tay áo, khẽ hừ một tiếng. Quán cà phê ở cùng tầng với rạp phim, hai người bèn tìm một góc vắng. Kiều Niên Niên uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, sau đó kể chuyện cô làm thế nào có được mặt dây chuyền ngọc rồi lại thả Quỷ Vương ra. "... Em không ngờ hắn sẽ quấn lấy anh, xin lỗi anh." Đỗ Cửu đặt ly cà phê xuống, nhìn Quỷ Vương bị Kiều Niên Niên ép ngồi cạnh cô: "Em không cần xin lỗi, không phải lỗi của em." Kiều Niên Niên khẽ thở phào, suy cho cùng thì không phải ai cũng sẽ chấp nhận được chuyện gặp quỷ thế này. "Anh yên tâm." Cô vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ, "Em sẽ trông chừng hắn, bảo đảm không để hắn tới dây dưa với anh nữa, hắn đã kết huyết khế với em nên cần phải ở cạnh em, không thể rời đi quá lâu được." Đỗ Cửu nghe vậy trong mắt lại lộ ra lo lắng: "Vậy còn em thì sao? Dù gì hắn cũng là quỷ, đi theo cạnh em có ảnh hưởng gì tới em không?" Kiều Niên Niên có hơi cảm động: "Không cần lo, em là chủ khế ước nên hắn không thể làm hại em, hơn nữa em có cách quản hắn." Vẻ mặt Đỗ Cửu thoáng dịu lại nhưng cũng không yên tâm hẳn, nói tiếp: "Chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ tìm cách giúp em giải quyết." Tuy rằng y cũng không biết phải làm sao nhưng đâu thể nào mặc kệ một con quỷ đi theo cạnh bạn gái mình được, hơn nữa còn là một nam quỷ. Kiều Niên Niên cảm ơn lòng tốt nhưng lại từ chối khéo ý muốn giúp đỡ của y: "Chuyện này vẫn nên để em tự nghĩ cách thôi, anh yên tâm, em sẽ trông chừng hắn không để hắn lại đến quấy rầy anh nữa." Đỗ Cửu hiểu rõ cô lo lắng chuyện gì, đơn giản là sợ sẽ gây thêm rắc rối cho y, y cũng không cố tình nói ra mà chỉ lặng lẽ ghi tạc chuyện này vào lòng. Hai người bàn bạc xong mới đưa mắt nhìn tới kẻ đang bị nói đến. Quỷ Vương vẫn luôn lười biếng tựa vào ghế, cúi đầu ra vẻ không quan tâm gì tới chuyện hai người vừa nói, cũng không hé răng, tựa như kẻ bị nói đến không phải bản thân hắn vậy, chỉ có đôi mắt đen nhánh không giống người thường nhìn chằm chằm Đỗ Cửu không chớp. Đỗ Cửu bắt gặp ánh mắt của hắn, nhíu mày: "Vì sao hắn lại quấn lấy anh chứ?" "Ừm... chuyện này..." Kiều Niên Niên xoa xoa sau cổ mình, nét mặt có hơi ngượng ngùng, ấp úng đáp, "Hắn nói... nói là hắn thích anh." Nét mặt Đỗ Cửu dại ra 3 giây. Kiều Niên Niên gượng cười 2 tiếng. Quỷ Vương đột nhiên lên tiếng: "Ngươi không vui sao, người ghét ta à, vì sao chứ?" Đỗ Cửu không trả lời hắn. "Cái gì mà vì sao?" Kiều Niên Niên hỏi thay y. "Ta trị khỏi vết thương cho ngươi lại còn giúp ngươi bắt tội phạm nữa." Quỷ Vương rướn người lên, giọng điệu mang theo một chút ấm ức, đôi mắt yêu dị khẽ chớp lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu, "Ta giúp ngươi, vì sao ngươi lại ghét ta?" Giúp y?! Đỗ Cửu cạn lời, anh trai à đó là giúp đấy à? Đó gọi là đe dọa đấy? Y bị hù tới sắp tè luôn biết không?! "Vết thương? Vết thương nào?" Kiều Niên Niên nhìn lướt qua Đỗ Cửu, cuối cùng nhìn vào cái trán đã kết vảy của y. "Không phải chỗ này." Đỗ Cửu giải thích, "Là hôm xảy ra tai nạn xe, cánh tay anh bị thương một chút." Không thể không nói ở chỗ này Quỷ Vương thật sự rất biết điểm dừng, vết thương trên tay vì không ai phát hiện nên trị hết cũng không sao, nhưng trên trán quá dễ thấy, nếu đột nhiên khỏi hẳn tất nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ. "Hôm đó anh cũng bị thương sao? Có nặng không?" Kiều Niên Niên rầu rĩ, áy náy nói, "Xin lỗi, hôm đó là do em không tốt, em còn giận dỗi với anh..." Đỗ Cửu an ủi cô, bảo rằng không sao cả. Quỷ Vương không nhận được câu trả lời cực kỳ bực bội, chen vào giữa hai người nhìn chằm chằm Đỗ Cửu: "Vì sao chứ?" Đỗ Cửu chăm chú nhìn vào mặt bàn, cơ thể dường như thoáng đơ ra một chốc mới cau mày đáp: "Trước tiên không nói tới người quỷ cách trở, thì tôi đã có bạn gái rồi." Ngừng một lát, y vẫn nói thêm một câu cảm ơn. Trong lòng lại có hơi ngơ ra, theo tình hình này thì nam chính toang hẳn rồi, vậy y phải làm sao để đi tiếp cốt truyện đây? Nói trắng ra là không có nam chính thì y phải làm sao để chia tay Kiều Niên Niên một cách hợp lý chứ? Nếu y không cong thì sẽ cực kỳ vui vẻ tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nhưng y cong mất rồi nên có hơi xấu hổ, làm lốp xe dự phòng cùng khóc kèm thêm nhạc nền đẩy thuyền thì có thể, nhưng nếu làm nam phụ rồi thành đôi thì có hơi gánh không nổi. Hệ thống: "Yên tâm đi, nam phụ cuối cùng cũng chỉ là nam phụ, ngay cả khi không có nam chính thì cũng sẽ không trèo lên nổi." Ổn rồi, Đỗ Cửu tạm thời an lòng, đúng thật vấn đề giữa Nghiêm Cửu và Kiều Niên Niên không hề nhỏ chút nào, Nghiêm Cửu quá coi trọng công việc, Kiều Niên Niên lại muốn có một gia đình yên ấm, cho dù không có Quỷ Vương thì bọn họ cũng sẽ không đi được tới đâu. Đỗ Cửu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn Quỷ Vương tức giận, nào ngờ hắn nghe xong lời giải thích lại ồ một tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Thì sao?" Hắn ngồi trở lại chỗ, gác một chân lên, tư thế tùy ý lại toát ra khí thế không thể ngó lơ, hai tròng mắt đen đặc khóa chặt lấy Đỗ Cửu: "Cuối cùng ngươi cũng phải chết đi thôi, chờ ngươi chết rồi thì sẽ thuộc về ta." Đỗ Cửu nghẹn lời, bỗng chốc không biết phải nói tiếp thế nào. "Ngươi có thể ở cạnh cô ta bao lâu chứ? 30 năm? 50 năm?" Hắn cong môi cười như chuyện chả có gì, "Với ta thì trăm năm nhiều lắm cũng chỉ là một cái chớp mắt, chờ sau khi ngươi chết thì chúng ta có ngàn vạn năm thời gian bên nhau. Tới lúc đó ngươi sẽ hiểu dù cho trăm ngàn phồn hoa của thế gian cũng chỉ là mây khói thoáng qua, ta muốn để ngươi nếm thử nó, sau này ngươi sẽ hiểu được lời ta nói là thật hay giả." Đỗ Cửu bị luận điệu này của hắn dọa sợ ngây người, lần đầu tiên y nghe được kiểu tình yêu như vậy, không, có lẽ không hẳn là tình yêu, Quỷ Vương trước mặt không hiểu thế nào là yêu, nói đúng hơn hắn tìm tới y trong trạng thái vô thức, có thể chỉ là bởi vì chấp niệm mà Tần Cửu Chiêu lưu lại. Nghĩ tới Tần Cửu Chiêu, y không nhịn được nhíu mày, y không cảm thấy bản thân có lỗi với Tần Cửu Chiêu, là do Tần Cửu Chiêu cầm tù y 300 năm trước, lại không quan tâm tới suy nghĩ của y mà hạ Trường Xuân Ti với y nên y mới đáp trả. 300 năm, nếu đổi thành người nhạy cảm một chút e là đã hỏng mất, cũng may y trời sinh tình cảm nhạt thần kinh thô mới có thể tự giải tỏa kiên trì qua được. Nếu không phải càng ngày Tần Cửu Chiêu càng quá đáng, chọc tới nỗi y thật sự phiền lòng thì thậm chí y có thể kiên trì tới lúc cốt truyện kết thúc. Đầu óc y bình thường, không thể nào vì kẻ biến thái đối xử tốt lại không tổn thương mình sẽ lập tức đi yêu kẻ đó. Cho nên y không hề cảm thấy chuyện mình ăn miếng trả miếng trả thù lại sai ở đâu hết, tuy rằng sau đó mọi chuyện tiếp tục lan ra, ồn ào tới quá mức nhưng y cũng không hối hận. Nhưng hiển nhiên Tần Cửu Chiêu không như vậy, xem ra e là hắn cực kỳ hận y. Kiều Niên Niên cũng ngây ngẩn cả người vì câu nói của Quỷ Vương, hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần, nghẹn ra một câu: "Cho nên chúng tôi phải cảm ơn anh sao?" Đỗ Cửu ngước lên, lần đầu tiên y thấy Kiều Niên Niên nổi giận. Quỷ Vương lại làm như không hiểu được lời châm chọc của cô, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy." Kiều Niên Niên dứt khoát quay đầu đi không muốn để ý tới hắn nữa, nói với Đỗ Cửu: "Cũng sắp tới giờ rồi, chúng mình đi lấy vé thôi." Đỗ Cửu đứng dậy tiện tay cầm túi giúp cô: "Được." Hai người làm như không nhìn thấy được Quỷ Vương, chỉ lo trò chuyện với nhau rồi rời đi. Quỷ Vương ngơ ngác nhìn hai người đi xa, đưa tay run rẩy chỉ vào bóng lưng bọn họ, cuối cùng buông xuống hừ nhẹ một tiếng rồi cũng đi theo. Kiều Niên Niên chọn một bộ phim nghệ thuật nên người xem không nhiều lắm, trong rạp phim còn trống hơn một nửa ghế, trái phải chỗ ngồi của cả hai đều không có ai. Quỷ Vương nhân cơ hội ngồi cạnh Đỗ Cửu, Kiều Niên Niên muốn kéo hắn sang phía mình nhưng không thành công, chắc là do trước đó bị hai người ngó lơ nên hiện giờ áp suất xung quanh hắn cực thấp, mặt mày âm trầm, âm khí cuồn cuộn bắn ra bốn phía, nhìn có hơi đáng sợ. Phim cũng được xem là hay, nhưng chỗ khó xử duy nhất là mỗi khi tới cao trào thì lại vang lên một câu hát: "Rõ ràng là thước phim ba người/ tại sao lại không có tên tôi/ tôi vẫn luôn âm thầm yêu người/ từ lúc bắt đầu đã hạ quyết tâm..." Đỗ Cửu và Kiều Niên Niên nhìn nhau không thốt nên lời. Hệ thống: "Không, là thước phim bốn người mà, còn ta nữa." Đỗ Cửu: "Mi không phải người." Hệ thống: "Hu hu hu, đau lòng quá ~~"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]