Dĩ nhiên Đỗ Cửu sẽ không cho rằng Bạch Huyên Huyên tự nguyện nhận tội, y liếc nhìn xung quanh một vòng, không bất ngờ y vẫn chẳng nhìn thấy được gì. 
"Có phải là Quỷ Vương không?" Y hỏi hệ thống. 
Hệ thống cuộn tròn lại thành một cục: "... đúng thế." 
Đỗ Cửu theo bản năng lại liếc nhìn hai bên: "Hắn đang ở đâu?" 
Hệ thống nuốt nước miếng: "... Ở sau lưng ngươi." 
Đỗ Cửu lập tức giật hết cả mình, lưng cứng đờ, chỉ là lần này không phải phản ứng sinh lý vì sợ quỷ mà là phản ứng tâm lý vì sợ Tần Cửu Chiêu. 
Hóa ra với y Tần Cửu Chiêu còn đáng sợ hơn cả quỷ à? Y nhỏ lệ trong lòng, nếu đổi cách nhìn thì có phải y nên cảm ơn Tần Cửu Chiêu vì giúp mình không sợ quỷ nữa? 
Nhưng mà theo lời lão đại thì hiện tại Tần Cửu Chiêu vốn không hề có ký ức, bây giờ hắn chỉ là Quỷ Vương thôi. 
Mất trí nhớ mà vẫn tìm được mình, phải hận tới y mức nào đây? 
Hệ thống: "Ta cảm thấy rằng có vẻ không phải là hận, mà là... yêu?" 
Đỗ Cửu: "Nếu có kẻ hại mi bị chúng bạn xa lánh, bị toàn thế giới ghét bỏ, thậm chí là hồn phi phách tán thì mi vẫn còn muốn yêu kẻ đó tiếp à?" 
Hệ thống: "... Được rồi, vậy là hận." 
Cho nên may là hắn mất đi ký ức, đối mặt với Tần Cửu Chiêu mất trí nhớ Đỗ Cửu vẫn có thể chắc rằng mình lừa cho qua chuyện được, thế giới trước không phải vẫn bình an đi hết sao? 
Nói ngay ra thì việc baba chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/646031/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.