*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Rangg
Ngoài cửa vang lên tiếng động tựa tiếng sấm, trời còn chưa sáng.
Chiêu Tịch đang nằm mơ, mơ về tháng ngày năm chín tuổi.
Giấc mộng vô cùng rõ ràng khiến cô nhớ lại mùa đông năm ấy, Mạnh Tùy trộm tiền của mẹ rồi gọi cô, hai anh em kéo nhau chạy ra bờ biển ăn thịt xiên nướng.
Năm nay Chiêu Tịch cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi. Từ cao trung đã lập chí muốn thi hệ biểu diễn cho nên cũng không đụng vào đồ nướng nữa.
Những buổi liên hoan ở khoa chính quy không ít. Dù sao đều là sinh viên, không có chuyện gì lại muốn ăn đồ ăn khuya.
Trên bàn nướng đồ ăn xếp thành núi nhỏ, mọi người sôi nổi chào hỏi chuyện trò với nhau: "Ăn thôi! Tối nay đừng quan tâm đến mấy thứ calorie gì đấy nữa, cứ ăn một bữa thật sướng miệng nào!"
Kết quả sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to.
Đều học biểu diễn, luôn nghiêm khắc khống chế cân nặng của bản thân, ai đứng trên cân mà không bị giáo viên đập cho hai phát vào gáy (?)?
Hơn nữa, ai biết mấy người có phải đợi đều lúc tôi ăn thành con heo xong rồi một ngày nào đó đoàn làm phim tới chọn diễn viên, thế là tự nhiên chọn lấy người xinh đẹp như hoa là mấy người, loại bỏ viên châu tròn ngọc sáng là tôi đây?
Cuối cùng cả đám người, mỗi người một xâu thịt lớn, nhìn qua thì có vẻ ai cũng ăn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-ve-dep-vo-bien/922957/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.