Phượng Thần đứng giữa trung tâm tiếng cười ngượng đỏ mặt, nhưng cậu ta có thể làm gì bây giờ.
Mãi đến khi nghe bên trong gọi tên mình thì Lệ Trang mới đồng tình vỗ vai Phượng Thần, để lại một câu an ủi trước khi đi: "Thôi, sư tử cái cũng tốt mà, dù sao cũng là kẻ đi săn trong đàn."
Phượng Thần nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của Lệ Trang thì không hề cảm thấy được an ủi tí nào.
Lệ Trang đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi vào bên trong. Hôm nay, hắn là lính gác cuối cùng cần thức tỉnh, chờ hắn ra ngoài sẽ đến phiên các tân binh dẫn đường, tức là nhóm người trong ký túc xá của Thích Diêm.
Lúc này, mấy nhóm dẫn đường ở ký túc xá khác mới lục tục đến sau, bọn họ túm năm tụm ba đứng xung quanh chờ đợi thức tỉnh.
Thời Diệc Tư cười đã đời, cậu ta thấy cửa phòng cường độ đã đóng lại, lại thêm bài học kinh nghiệm của Phượng Thần nên cậu ta bỗng dưng nảy sinh hứng thú. Thế là Thời Diệc Tư bèn sáp lại hỏi Thích Diêm: "Mày đoán coi, Lệ Trang có thông qua hạng mục này không?"
Hiển nhiên, Thích Diêm cảm thấy vấn đề này quá nhàm chán nên cậu chẳng nói gì.
Nhưng cố tình, Thời Diệc Tư lại chơi nhây dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu mấy cái: "Đoán đi ba!"
"Cậu ta không thể bị đào thải đâu." Rốt cuộc Thích Diêm cũng chịu liếc nhìn Thời Diệc Tư một cái, biểu cảm rất chi là cạn lời: "Chuyện này còn cần phải đoán nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-so-tinh-than-the-cua-cau-duoc-khong/2831114/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.