Suốt đường đi, Thời Diệc Tư vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, đợi sau khi trở về ký túc xá tinh thần thể của Thích Diêm được tiết lộ thì cậu ta không khỏi nói: "Mày nói con này giống Ô Võ, là giống dữ chưa?"
Kể từ khi kết thúc thức tỉnh tinh thần thể thì tâm trạng của Ô Võ không tốt lắm, vậy cho nên bây giờ cậu ta còn khó ở hơn bình thường nữa: "Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có chỉ tay vô mặt tao!"
Hiển nhiên Ô Võ cũng để ý lời mà Thời Diệc Tư nói, dừng một chốc, cậu ta không nhịn được hỏi tình hình cụ thể. Chờ sau khi nghe Thích Diêm nói xong, Ô Võ cắn răng trừng cậu một cái: "Vậy mà mày nói giống tao đó hả?"
Thích Diêm cũng không quá xoắn xuýt vấn đề này: "Khác chỗ nào nói coi, đều có hai mắt một miệng, toàn thân đầy lông lại còn biết bay."
Thời Diệc Tư cảm thấy bất lực: "Sao nghe vô vần vậy cha..."
Cậu ta cũng không hy vọng mình moi được tin gì có ích từ Thích Diêm, bèn không chút do dự đổi đề tài: "Mục Tử Suất, mai học xong cậu thả tinh thần thể ra cho tụi tôi sờ miếng nha."
Tính cách của Mục Tử Suất cũng nhã nhặn như vẻ bề ngoài của cậu ta, hầu hết thời gian đều làm người vô hình. Tuy là bạn cùng phòng, nhưng suy cho cùng thì người gây ồn ào luôn là Thời Diệc Tư và hai tên kia.
Lần này tinh thần thể mà cậu ta thức tỉnh là một con mèo Ba Tư lông trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-so-tinh-than-the-cua-cau-duoc-khong/2831113/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.