Chẳng có ai ngờ Đào Thời Diên sẽ mặc kệ Mạnh Bạch mà nói đỡ cho Trình Hề cả.
Phòng khách im lặng mất mấy phút, mỗi người đều mang một biểu cảm khác nhau, nhưng tầm mắt đều như có như không quét về phía Mạnh Bạch. Mạnh Bạch không thể chịu nổi những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hay là hóng hớt drama kia, nên giả vờ dụi mắt, tức giận bỏ rơi Vương Tử Hàn rồi vội vã rời đi.
Nhưng những việc này nhóm C không biết, quay lại phòng 202, Đào Thời Diên lấy một chai nước từ trong tủ lạnh nhỏ ném cho Trình Hề: “Uống một chút đi.”
Trình Hề nhìn nó một lát rồi nói: “Loại nước này vị dâu tây ngon lắm, anh có không?”
Vẫn còn lòng dạ quan tâm đến mùi vị, xem ra không tủi thân lắm, Đào Thời Diên lắc đầu.
Trình Hề miễn cưỡng nói: “Vậy em uống cái này cũng được.”
Cậu thật sự rất khát, nên ngửa cổ lên uống hết non nửa chai. Đào Thời Diên kéo một cái ghế qua, kiên nhẫn đợi cậu uống nước xong mới nói: “Ngồi đi.”
Uống nước của người ta thì phải nghe lời, nên Trình Hề ngoan ngoãn nhích mông qua.
“Tôi biết cậu không lười biếng.”
Nếu lười biếng, cánh tay sẽ không mỏi đến mức chẳng nhấc lên nổi.
“Đương nhiên rồi,” Trình Hề hừ một tiếng: “Nói tôi lười biếng là coi thường tôi, tôi sẽ không dùng thủ đoạn đó để giữ vị trí số một. Muốn thắng thì phải thắng một cách quang minh chính đại, phải làm cho mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Lúc nói chuyện, cậu hơi giương cằm, trong đôi mắt tràn đầy kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/150123/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.