152.
Hạ Liêu nghe y kể được một nửa thì suy ra được một kết luận: “Em là đơn bào đấy à.”
“…”
“Với cái chỉ số thông minh này thì đến cả bọn trẻ con ở nhà trẻ cũng biết động não ấy.” Hạ Liêu nhìn vẻ mặt hối hận của Đề Bảo nên vẫn không nặng lời được: “Nếu bị nhân viên của em biết sếp mình làm mỗi tí chuyện riêng này cũng không xong thì cười chết.”
“Nằm sấp xuống.” Hạ Liêu cầm một lọ dầu rượu trong tay: “Anh bôi thuốc cho em.”
Hôm ấy hơn bốn giờ chiều y mới về đến nhà, động tác cởi đồ cực kỳ mất tự nhiên nên Hạ Liêu biết y đã bị thương.
Sau khi gã nhìn phần vết bầm lớn ứ đọng trên eo và đùi của y thì giọng lạnh lẽo hơn vài phần: “Ai đánh?”
Với cái tính này của Đề Bảo, nếu không phải là y cam chịu thì sao có người dám đánh thương y được. Nhất là trên cánh tay còn dấu vết bị bóp bởi năm ngón tay, dù có nhìn thế nào cũng thấy như vừa đi chịch dạo về.
Đề Bảo vùi đầu vào trong gối, không nói một lời.
Y càng im lặng, Hạ Liêu càng cảm thấy đây là do y đã chịch dạo bên ngoài về nên thấy áy náy không dám mở lời. Đôi mắt gã âm trầm, tét vào mông Đề Bảo một cái: “Em xoạc với người khác à?”
Lúc này Đề Bảo mới hơi phản ứng lại: “Đậu, anh nói linh tinh gì đó!”
Hạ Liêu thấy vẻ mặt y không giống như đang nói dối thì dịu giọng hơn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-nuot-dau-ngai-khong-a/2457878/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.