144.
Khi Cảnh Minh và Đề Hồ xách cả đống đồ về nhà thì Đề Bảo đã đi mất dạng.
Vừa thấy thắc mắc vừa có tiếng hò reo trong lòng không ai nghe thấy được. Hoặc không phải là không ai nghe thấy, nhưng vẫn là mở cờ trong bụng.
Khiến người ta thấy phấn chấn như khi kẻ xâm lược lặng yên rời khỏi lãnh địa của người khác nhân lúc không ai chú ý vậy đó.
Cảnh Minh hớn hở: “Trưa nay ăn gì?”
Đề Hồ thấy Cảnh Minh vui thì cậu cũng vui lây: “Gì cũng được hết!”
“Cứ nói đại một món đi!”
“Món nào cũng được!”
“Vậy uống nước rau cần và cà rốt nhé.” Cảnh Minh cân nhắc về hai món cậu không thích ăn nhất.
Nụ cười của Đề Hồ cứng đờ trên mặt: “Tiểu Minh nấu gì tôi cũng thích ăn hết.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.”
“Tại sao lại không tại sao cả?”
Câu này khiến Đề Hồ không biết đáp ra làm sao, cậu thích tất cả mọi thứ ở Cảnh Minh mà, sao nói ra lý do nổi cơ chứ.
Thấy cái vẻ mù mờ của Đề Hồ, Cảnh Minh vỗ lên trán mình cái “bộp”: Ôi mình ngây thơ đến cỡ nào mới hỏi cái kiểu câu này vậy trời?
145.
Đề Hồ nhìn thịt bò và tôm bóc vỏ trên bàn cơm mà khóc ngàn dòng sông, Tiểu Minh thật sự rất là hiểu ý người khác.
Cảnh Minh phát hiện mắt Đề Hồ đo đỏ bèn lo lắng hỏi han: “Sao thế?”
“Ngon phát khóc.” Miệng Đề Hồ còn ngậm thức ăn, thốt ra tiếng nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-nuot-dau-ngai-khong-a/2457875/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.