80.
Dùng lý do “Muốn uống đồ uống” để trốn Tiểu Tiếu, Cảnh Minh mang nỗi lòng như ngựa hoang thoát cương trở về nhà.
Đợi đến khi hắn đứng thở hổn hển trước cửa, tâm trạng vốn nôn nóng bỗng rối bời, vẻ mặt cũng rất vi diệu.
Đời này, hắn chưa từng nếm trải cảm xúc ấy bao giờ.
Trong chớp mắt ấy, dường như hắn đã trở về bờ Trường Giang, hóa thân thành Tống Chi Vấn trong câu “Gần quê lòng càng lo sợ”, chỉ đành đứng trước cửa, dạo bước, dạo bước, rồi lại dạo bước.
(*Nguyên văn: 近乡情更怯, trích từ bài thơ “Qua Hàn Giang” của tác giả Tống Chi Vấn, nói về nỗi bất an và lo sợ khi trở lại quê nhà sau nhiều năm xa quê.)
81.
Hắn không thể bảo đảm rằng hai người bên trong đã “làm” xong hay chưa, cũng chẳng có dũng khí để gọi điện xác nhận.
Đây không phải là đang làm khó người ta à!
Vì vậy, Cảnh Minh móc điếu thuốc lá ra.
Làn khói phả chầm chậm lên trước mắt hắn, hơi cồm cộm, thế là hắn đành phải nheo mắt lại, tầm nhìn vừa khéo trúng ánh mặt trời chiếu loang lổ nơi hành lang.
Trong nháy mắt ấy, hắn đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
82.
Đúng rồi, ngay khi chất ni-cô-tin vừa xâm nhập vào phổi, là một tác giả viết truyện sếch, hình như cái cảnh này cứ quen quen thế nào.
Cảnh Minh hút xong hai điếu thuốc thì đút tay vào túi quần, móc chìa khóa ra.
Năm giây sau.
Cảnh Minh thả chìa khóa vào túi, móc hộp thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-nuot-dau-ngai-khong-a/2457862/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.