Lúc Chung Uẩn bước vào phòng, Ngu Hành Chu đang dùng khăn sạch lau cho tiểu thiếu gia.
Tiểu tiếu gia vẫn sốt đỏ mặt, thế nhưng hơi thở đã dễ chịu hơn. Ngu Hành Chu ở địa vị cao đã nhiều năm, chẳng hề có kinh nghiệm phục vụ người khác, thế mà lúc này cũng chẳng ngượng tay, cẩn thận chu đáo, đến cả sau vành tai cậu cũng lau cẩn thận.
Trước kia anh vốn là kẻ quen với đao súng, sau này đưa việc làm ăn ra ngoài sáng thì cũng chỉ biết kí tên trên giấy tờ, lúc này nắm một cái khăn ẩm nho nhỏ trong tay lại vẫn rất cam tâm tình nguyện.
Chung Uẩn đứng ở cửa phòng nhìn một lát.
Chị ngứa mắt Ngu Hành Chu, không phải vì xuất thân mà là ngứa mắt một Ngu Hành Chu lớn hơn Chung Ninh tận mười bốn tuổi mà không có cả dũng cảm tiếp nhận tình yêu.
Nhưng ngôn ngữ tứ chi không nói dối.
Không phải vì tình yêu thì một người như Ngu Hành Chu làm sao biết phải thử độ ấm của khăn trước mới dùng nó để lau cho Chung Ninh.
Cả đời này mặt dịu dàng của Chung Uẩn, ngoài Chung Ninh cũng chỉ có người chồng Thư Nhiễm của chị được thấy.
Chỉ có khi đứng trước mặt người yêu thương, mới có thể tháo xuống bộ giáp phòng vệ.
Chị bước đến vỗ vai Ngu Hành Chu “Ra ngoài một chút”
—
Ngu Hành Chu chỉnh lại chăn cho tiểu thiếu gia rồi mới đi theo Chung Uẩn ra ngoài.
Chung Uẩn không đưa anh đến phòng sách của chị, chỉ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-bao-duong-anh-khong/2738715/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.