“Hà Nại ” Tôn Hối dời tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nại, mơn trớn trán Hà Nại, vén tóc cậu lên một chút, cười nói: “Câu dẫn anh? Thành công rồi nha, mở mắt ra đi.”
Nhưng Hà Nại không có phản ứng gì, ngây ngốc ngủ say.
Tôn Hối nằm nhoài bên cạnh Hà Nại, tỉ mỉ vuốt ve trán, lông mày, sống mũi, ôn như vuốt một đường xuống môi cậu. Môi Hà Nại chỉ khép hờ, Tôn Hối dễ dàng dùng đầu lưỡi vói vào khoang miệng cậu.
Tôn Hối nghiêm túc hôn, nhưng đầu lưỡi lại không chút đứng đắn, muốn khơi lên khoái cảm của Hà Nại, anh thì phi thường nỗ lực, còn Hà Nại ngay cả một điểm phản kháng cũng không có, cũng không thèm phản ứng lại.
Tôn Hối rốt cục cũng tin là Hà Nại đang ngủ say, nhưng anh làm sao có thể buông tha cho cậu đơn giản như vậy được. Càng hôn càng sâu, không cho Hà Nại có cơ hội hít thở, tay cũng không rãnh rỗi mà luồn vào áo sơ mi Hà Nại. Dáng người Hà Nại nhìn qua thấp thấp nhỏ bé, mặc dù là làm bảo tiêu, nhưng da thịt lại không hề có cơ bắp rắn chắc, cũng không phải mềm mại nhiều thịt, mà chỉ có da bọc xương. Cả người chỉ có cái bụng nhỏ là sờ đã nhất, có điều vẫn hơi xẹp lép, nhưng rất mềm mại, nếu như ăn no căng tròn lên thì sờ còn thích hơn…
Tôn Hối ở trên bụng Hà Nại lưu luyến hồi lâu, sau đó tiếp tục sờ lên trên, trực tiếp tấn công hai đầu vú. Lần này Tôn Hối sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354146/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.