Chương trước
Chương sau
“A! Không nên, đừng, đừng chạm vào chỗ đó!!” Âm thanh Hà Nại vừa gấp lại vừa giận.

Đầu Tôn Hối oanh một tiếng liền đẩy cửa vọt vào, cảnh tượng trước mắt làm cho anh ngây ngẩn cả người. Tôn Hối vốn cho rằng mình sẽ thấy hình ảnh Hà Nại đần độn kia bị cái tên tóc dài Từ Hâm cưỡng ép, ai ngờ lại để anh nhìn thấy cái cảnh Từ Hâm đang khom lưng nhìn cái gì đó trong hộc tủ đầu giường, còn Hà Nại thì cơ hồ nghiêm chỉnh dán người vào lưng Từ Hâm, cơm nước đổ đầy sàn nhà, căn phòng bừa bộn không thể tả nổi. Cái tư thế này chả có điểm nào giống với việc Hà Nại bị Từ Hâm cường bạo, mà là Từ Hâm bị Hà Nại cưỡng bức.

Thấy Tôn Hối tiến vào, Hà Nại lập tức thả Từ Hâm ra leo lên giường ngồi, một mặt vô tội nhìn Tôn Hối.

Tôn Hối nhìn một đống hỗn loạn trên mặt đất, mình hảo tâm đưa cơm cho cậu ta, thằng nhóc này không ăn cũng không tính đi, còn làm thức ăn vương vãi khắp nơi. Tôn Hối bắt đầu bốc hỏa, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, đẩy mắt kính lên một cái, nói: “Các người đang trò gì đấy?”

Hà Nại chột dạ nói: “Không phải tôi…”

Hà Nại còn chưa nói hết, Tô Tuyết cùng y tá Nhậm vội vàng chạy vào phòng bệnh “Ai ấn chuông khẩn cấp vậy hả? Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Từ Hâm cấp tốc rời khỏi tủ đầu giường, Tôn Hối liền hiểu ra nửa câu ‘Không phải tôi…’ của Hà Nại là có ý gì.

Mà Tô Tuyết thì thấy chẳng có gì nguy hiểm xảy ra, tức giận quát: “Này hai người đã lớn rồi đấy! Chuông khẩn cấp có thể tùy tiện nhấn bậy bạ sao?! Còn có, vừa nãy các bệnh nhân khác vừa mới phàn nàn hai người cứ gây ồn ào mất trật tự. Nếu lại có người mắng vốn, thì phiền hai người làm ơn chuyển viện giùm cái đi!”

Tô Tuyết đối Tôn Hối gật đầu một cái xong liền xoay người đi, nhưng chỉ mới đi được tới cửa, Từ Hâm khinh thường hừ một tiếng, mang theo tức giận nói lớn tiếng hơn mấy lần: “Cái gì mà gây ồn ào mất trật tự chứ?! Chỉ ấn có một cái thôi mà? Thái độ ác liệt như vậy! Cô tên gì? Coi chừng tôi báo với cấp trên của cô!”

Hà Nại mặt trắng bệnh nói, “Này, Từ Hâm, đầu óc cậu có bệnh à?!”

“Được! Cứ việc báo cáo đi!” Tô Tuyết tức đến đỏ mặt tía tai, cả giận nói: “Có giỏi thì cứ đem tôi đuổi ra khỏi bệnh viện, đỡ phải chướng mắt nhau!”

Cảm nhận rõ ràng là ánh mắt Tô Tuyết đang trừng mình, sắc mặt Hà Nại bắt đầu thảm thêm mấy phần, Từ Hâm gây gổ với cô ta mà, mắc gì lại liếc mình! Không chờ Hà Nại ngăn cản, Từ Hâm lại nói: “Rất tốt, cô cứ ở đó mà chờ đi!”

“Tôi chờ! Hừ!” Tô Tuyết tàn nhẫn mà trừng Từ Hâm sau đó liếc Hà Nại thêm một cái, giận đùng đùng bỏ đi.

Hà Nại thực sự là khóc không ra nước mắt, bác sĩ Tô này vốn không có chút hảo cảm gì với cậu, lần này thì tốt rồi, cuộc sống sau này nhất định là ‘Cực Kì Dễ Chịu’, tuyệt đối sẽ không nhàm chán.

Từ Hâm hít sâu mấy hơi mới đè được lửa giận, lúc này mới nhớ tới Hà Nại, “Hanny à, loại bệnh viện rách nát này chúng ta không ở nữa. Đi, chúng ta chuyển viện!”

“Không cần phiền vậy đâu, chưa tới mấy ngày thì có thể xuất viện, tôi vẫn muốn ở đây.” Hà Nại bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, “Cậu mau trở về đi.”

Từ Hâm không làm, “Không được, anh không nghe người đàn bà kia muốn trả đũa anh sao? Hôm nay em sẽ giúp anh làm thủ tục chuyển viện! Hanny…”

Hà Nại một phát vạch trần Từ Hâm, có chút tức giận: “Từ Hâm! Cậu làm ơn đừng bỡn cợt ông đây nữa được không?!”

“Hanny! Anh đã bị thương như vậy mà còn cố tình bắt bẻ người ta!” Từ Hâm hoàn toàn không để ý tới Hà Nại, tự mình kích động nói, sau đó phát hiện ra Tôn Hối còn đang đứng ở cửa, ngữ khí liền thay đổi: “Nha, bác sĩ, anh còn ở đây sao?”

Tôn Hối khẽ cười một cái, phất phất tay nói: “Không sao đâu, hai người cứ tiếp tục.”

Hà Nại cấp tốc rút tay mình khỏi tay Từ Hâm, bật thốt giải thích: “Tôn Hối, anh đừng hiểu lầm!”

“Không có gì gọi là hiểm lầm cả, chính là như anh nghĩ!!” Từ Hâm lập tức nói.

Hà Nại lườm Từ Hâm một cái, “Tên này không phải là em gái của Từ Mỹ Sa, mà là em trai của cô ta. Là nam!!”

Nghe câu nói này, Tôn Hối không ngạc nhiên chút nào, ngược lại nhướng mày không cho là đúng, ai nói nam nam thì không thể gây hiểu lầm? Bất quá đối với đầu óc đơn giản của Hà Nại, chỉ cần nói rõ Từ Hâm là con trai thì Tôn Hối sẽ không hiểu lầm mình nữa.

Tuy rằng Tôn Hối thầm nghĩ ‘Là nam thì thế nào’, nhưng vẻ mặt của anh lại giống như là không tin lời Hà Nại, điều này làm cho Từ Hâm nổi lên tâm tư.

“Mặc dù em có hơi chủ động một chút, nhưng sao anh lại nói bạn gái mình là nam chứ!! Bác sĩ à, anh phân xử giúp tôi đi!” Khóe mắt Từ Hâm bắt đầu ửng đỏ, lấp lánh nước mắt. Nhưng Tôn Hối vẫn một mặt cao thâm khó lường nhìn chằm chằm Từ Hâm không nói, Từ Hâm cắn răng, khuôn mặt giả vờ bi thảm làm ra bộ dáng muốn cởi nút áo, thảm thương nói: “Lẽ nào anh không tin tôi? Tôi chứng minh cho anh xem!”

“Này, cậu đừng có nháo nữa!” Hà Nại thực sự tức giận, giọng nói bắt đầu trầm xuống.

Thế nhưng hai người kia lại xem việc Hà Nại nổi giận chẳng có gì to tát, một người thì nước mắt rươm rướm tay phải đã cởi được một cái nút áo, còn người kia thì vẫn im lặng nhìn cái nút áo bị mở ra.

Từ Hâm liền mở ra thêm một nút áo nữa, kết quả Tôn Hối vẫn không có chút phản ứng gì.

Rốt cục thì Từ Hâm vẫn không nén được tức giận, cởi đến cái nút thứ ba thì dừng lại, mắng: “Anh, cái đồ sắc lang này! Thì ra trong cái bệnh viện tồi tàn này đều là những người như vậy!!”

“Ồ, thiệt là xin lỗi nha ” Tôn Hối không hề hấn gì nhún vai một cái nói: “Tôi đối với mấy thằng nhóc đem hai đống vải nhét vào ngực không có hứng thú.”

Nếu như nguyên lí phim hoạt hình có thật, thì cằm Từ Hâm đã thân mật ân ái với sàn nhà rồi.

“Nếu cậu dám mở cho tôi xem, tôi thật muốn biết là cậu mặc hai bộ đồ hay chỉ mặc một bộ.” Tôn Hối khẽ mỉm cười một cái, “Cậu nhìn kìa, nhìn qua sơ qua cũng thấy được mấy nếp nhăn trong áo, lần sau nhớ dùng sợi vải nhuyễn một chút nha, nói không chừng có thể gạt được người khác.”

Từ Hâm đã sát khí đằng đằng, Tôn Hối vẫn một mặt thờ ơ, Hà Nại thì lại cuống lên: “Từ Hâm, tôi biết cậu đặc biệt chán ghét tôi, bây giờ cứ coi như tôi thay ba ba cậu đỡ một dao, cậu có thể niệm tình mà tha cho tôi được không? Tôi đảm bảo sau này sẽ cách xa Từ Mỹ Sa tiểu thư.”

“…” Từ Hâm đột nhiên quay đầu trừng Hà Nại, trên mặt hiện ra một tia thê lương, sau đó một câu cũng không nói, đùng đùng đẩy Tôn Hối đang cản trước mặt qua một bên, lao nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Không khí trong phòng bệnh nhất thời trầm mặc, Tôn Hối nhìn Từ Hâm đã đi xa, quay người liếc Hà Nại một cái, trực tiếp đi tới, cúi người nhặt lại hộp cơm đang nằm tứ tung trên mặt đất.

Hà Nại nhìn chằm chằm Tôn Hối, thấy Tôn Hối không nói lời nào, cậu chủ động thẳng thắn nói: “Người kia là em trai của Từ Mỹ Sa, có chứng luyến tỷ tình kết nặng. Chỉ cần có người yêu thích Từ Mỹ Sa, cậu ta liền đi phá kẻ đó. Còn cái kia… Tôi là bảo tiêu của Từ Mỹ Sa, ạch… Tôi đối với cô ta có chút hảo cảm, cho nên cậu ta muốn gây sự với tôi, làm tôi gặp phiền phức.”

Từ Hâm vừa nhìn liền biết là yêu thích tên đần độn này, nhưng thằng nhóc này lại nghĩ là Từ Hâm chán ghét mình. Tôn Hối bỗng nhiên có chút đồng tình với Từ Hâm.

Hà Nại vốn cho là Tôn Hối sẽ mắng mình vài câu, nhưng ai ngờ Tôn Hối nhặt hộp cơm lên xong sau đó đi ra ngoài. Hà Nại xấu hổ cực kỳ, Tôn Hối nhất định là tức giận rồi? Anh ta một mực muốn mang cơm cho mình, kết quả cuối cùng mình không chỉ lãng phí thức ăn, thậm chí còn đem phiền toái lại cho anh ta. Bây giờ ngay cả một chút đồ ăn cũng không ăn được, Tôn Hối ngay cả nửa lời cũng không thèm nói liền đi… Hà Nại thất vọng nằm lại trên giường.

Không nghĩ tới mấy phút sau Tôn Hối đã trở lại, trong tay còn cầm cây chổi cùng ki hốt rác.

Hà Nại mừng rỡ nói: “Tôn Hối, anh nghe tôi giải thích!”

“Giải thích cái gì?” Tôn Hối nhìn bộ dáng này của cậu, tâm trạng tốt dần lên, “Giải thích vì sao lại rên rỉ mê người như vậy ư?”

“Rên rỉ?” Hà Nại không hiểu hỏi lại, sao cậu lại không nhớ Từ Hâm rên rỉ khi nào nhỉ?

Tôn Hối cầm cái chỗi quét quét cười híp mắt nhìn Hà Nại: “Thì sau khi cậu bị Từ Hâm ‘cưỡng hôn’, tiếp theo chính là một màn xuân sắc kèm theo tiếng rên mê người~ “

Tuy rằng không biết cụ thể bọn họ xảy ra chuyện gì, bất quá Tôn Hối đại khái có thể xác định là Hà Nại không có phát sinh ra cái gì gì đó, nhưng anh lại muốn kích thích Hà Nại một chút.

Hà Nại quả nhiên bị kích thích không thôi, “Cái gì mà bị Từ Hâm ‘Cưỡng hôn’?!! Anh đừng đánh giá tôi thấp vậy chứ, tôi đánh nhau lợi hại lắm nhé! Mẹ nó, thằng nào dám hôn ông, ông đây lâp tức giết nó!”

Chợt phát hiện Tôn Hối nhướng mày nhìn mình, Hà Nại lập tức bổ sung: “À thì, lần trước cùng, cùng anh… Là lỗi của tôi, tôi sai rồi. Kia cái….Nếu như là người khác tôi chắc chắn sẽ xé miệng của hắn! Hừ, thằng nhóc gay Từ Hâm kia cho dù tôi cho nó cũng không dám!” Hà Nại sốt ruột muốn Tôn Hối tin tưởng mình, cái cách gọi Từ Hâm mà mình chỉ dám nói trong lòng cũng không cẩn thận thốt ra luôn.

“Ồ, vậy sao cậu lại hét ‘Mau cút ngay’, sau đó còn…” Tôn Hối tiếp tục ‘Thiện lương’ mà hữu tình nhắc nhở nói.

“A?” Hà Nại dành một giây đồng hồ để nhớ lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Anh nói cái đó sao, cái kia không phải như anh nghĩ đâu!”

“Không phải như tôi nghĩ?”

“Tôi nói với anh nha! Hồi nãy tôi cực kì cực kì đói, Từ Hâm lại không muốn cho tôi ăn ngon. Tôi nghĩ nên nhanh chóng ăn hết để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai ngờ thằng ranh kia thừa dịp tôi không để ý mà nhét khoai tây vào miệng tôi, thế là tôi không cẩn thận bị nghẹn a.” Nói ra chuyện xấu hổ của bản thận, Hà Nại ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Tình huống này ngược lại làm cho Tôn Hối bất ngờ “Bị nghẹn? Vậy sau đó cậu có cần ‘hừ hừ’ lập dị vậy không?”

“Tôi không có ‘hừ hừ’, đấy là vì tôi không thể nuốt xuống, phải uống chút nước mới hòa hoãn lại được.” Hà Nại nhớ tới lúc đó, liền căm giận mắng, “Tôi suýt chút nữa bị nghẹn chết, hít thở chưa thông, tên ranh đó lại đi ấn chuông khẩn cấp!! Bây giờ thì tốt rồi, cái cô bác sĩ Tô kia ngày càng có ác cảm với tôi.”

Tôn Hối lắc lắc đầu, hai cái tên này đối thoại cũng thật là kì quái… Nếu không quát một trận, thì chắc tất cả bệnh nhân trong bệnh viện này đều đi mắng vốn bọn họ.

Hà Nại ủ rũ, Tôn Hối an ủi cậu nói: “Đừng lo, chỗ bác sĩ Tô tôi sẽ giúp cậu giải thích một chút, cậu và Từ Hâm không có quan hệ gì.”

“Thật ư?! Anh đúng là người tốt!!” Hà Nại chân thành nói.

“Ai cũng nói vậy hết.” Tôn Hối đùa giỡn, cầm cây chổi quét sàn nhà “Sau nhà nhớ phải báo đáp tôi đó~ “

“Hắc hắc…” Hà Nại dần dần biết rõ tính tình của Tôn Hối, thấy anh giúp cậu thu dọn tàn cục, tâm lý Hà Nại liền một trận xấu hổ.

Người ta là bác sĩ lớn mà còn giúp mình mang cơm tới, còn thay mình biện hộ, bây giờ còn quét nhà giùm mình… Xem ra mình đã phải tu tận tám kiếp mới gặp được Tôn Hối.

“Xin lỗi, vẫn là tôi gây phiền phức cho anh…Để tôi tự quét được rồi!”

Nói xong Hà Nại muốn chổng tay đứng dậy, Tôn Hối nhanh tay lẹ mắt ấn cậu lại xuống giường, “Ngoan ngoãn nằm đi, chỉ có hai phút, khách khí làm gì.”

“Xin lỗi…” Hà Nại ngượng ngùng thấp giọng nói.

Tôn Hối cười rộ lên, cưng chiều mà xoa xoa đầu Hà Nại, “Không cần phải xin lỗi, thừa dịp này suy nghĩ xem muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho cậu.”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, Tôn Hối nói vô cùng tùy ý, nhưng Hà Nại lại bị cảm động. Đã rất nhiều năm, ngay cả mẹ cũng chán ghét mình, từ xưa tới nay chưa từng có ai bao dung mình như thế, cũng từ xưa tơi nay, chưa từng có ai đối tốt với mình như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.