Từ Hâm ở phía sau Tôn Hối nhảy ra, hướng Hà Nại nhào tới: “Hanny, em tới thăm anh ~ “ 
“Làm, làm cái gì?!! Mau, buông, tay, a…” Hà Nại bị Từ Hâm kẹp cổ, ba chữ cuối cùng nói cực kì gian nan. 
Mà Từ Hâm căn bản là không nghe, ôm chặt hơn nữa, còn một mặt cảm động nói: “Hanny, chúng ta rất lâu rồi không có gặp nhau~ “ 
Tôn Hối ở một bên nhìn cái cảnh hứng thú này chỉ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, Từ Hâm kia ban nãy còn giống như Từ Mỹ Sa lãnh diễm kiêu ngạo, còn bây giờ thì quả thực là nhiệt tình như lửa… 
Hà Nại thì lại không có tâm trạng, vô vị giãy dụa: “Mau, buông tôi ra…” 
“Hanny… Anh có nhớ em không?” Từ Hâm lay lay Hà Nại nũng nịu nói, mà Hà Nại lại có triệu chứng sắp tắc thở. 
Tôn Hối đem thức ăn mình mang tới đặt lên bàn, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hà nại không khỏi buồn cười. Không phải buổi sáng cậu ta còn nhìn Từ Mỹ Sa bằng hai con mắt trợn to lấp lánh sao? Thực ra Từ Hâm cũng rất giống Từ Mỹ Sa, thằng nhóc này đáng ra phải dễ chịu mới đúng nha. 
Hà Nại thấy Tôn Hối bối rối muốn rời đi, liều mạng đẩy Từ Hâm ra một chút, vội nói: “Tôn Hối, anh đừng đi mà! Mau giúp tôi đem người này đuổi đi đi!!” 
“Nha, bác sĩ đi thong thả ~” Từ Hâm thuận miệng nói với Tôn Hối lời từ biệt, một bên chặt chẽ ôm lấy Hà Nại: “Hanny ~ cuối cùng chúng ta cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354111/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.