Nhà Nguyên Nhược là nơi gần khách sạn Hứa Hoan ở nhất, nên Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch quyết định đưa cậu ấy về trước.
Vì lúc ra ngoài Nguyên Nhược chỉ mang theo mỗi cái điện thoại, không xách túi xách hay balo gì, nên muốn đem một lượt cả chín cái bánh nhân thịt thơm lừng về nhà quả thật không dễ dàng chút nào.
Ấy vậy mà hai tên Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch vẫn không buông tha, tranh thủ lúc cậu chuẩn bị xuống xe còn cố gắng dụ dỗ:
“Nguyên Nhược, chín cái bánh lớn như vậy chắc cậu không xách nổi một lần đâu, hay là để lại mấy cái trong xe tớ đi, chờ khi nào ăn hết rồi lại qua lấy?”
“Đúng đó đúng đó, c** nh* người, cẩn thận kéo giãn cơ tay đấy. Nghe lời anh đi, chín cái bánh này cậu gánh không nổi đâu, để lần sau lấy cũng được mà. Hoan Hoan có nói rồi, mấy cái bánh này được đóng gói đặc biệt, dù không bỏ tủ lạnh cũng không hỏng, hâm nóng lại là ăn như mới làm luôn.”
Nguyên Nhược chẳng hề tin mấy lời ba hoa chích chòe ấy, trừng mắt lườm một cái rõ to, còn khinh khỉnh “xì” một tiếng, quát lớn:
“Không đời nào! Tớ hoàn toàn có thể mang hết về, cho dù không thể thì cũng phải được! Đừng tưởng tớ không biết, chỉ cần tớ để lại một cái trên xe, lần sau đến lấy thì đảm bảo chỉ còn lại vỏ hộp, mà chưa chắc còn cả vỏ luôn ấy chứ! Tớ đã nhìn thấu tất cả rồi, mấy cái mưu mô nham hiểm này sao qua được mắt tớ!”
Nói xong, cậu chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676552/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.