Lúc này, kỳ vọng của Hứa Hoan đối với hệ thống trò chơi tự vận hành này hoàn toàn này vẫn còn hơi cao.
Từ cấp 0 lên cấp 1, bảng trò chơi có thay đổi thật, nhưng chẳng được bao nhiêu, gần như bằng không.
Cậu nhận được hai món đạo cụ.
Một là phần thưởng khi lên từ cấp 0 đến cấp 1: một bộ chăn đệm mềm mại êm ái, tạm thời được cậu cất vào ba lô trò chơi, đợi trời lạnh hơn sẽ lấy ra dùng.
Cái còn lại với Hứa Hoan chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng có tác dụng lớn với ví tiền của Vương Ngự Trù, một món đạo cụ có tên: “Dành riêng cho người thuê: Máy đổi tiền thật thành tiền game”.
Kèm theo đó là một tờ hướng dẫn sử dụng.
Trong đó viết rằng, khi người thuê sử dụng máy đổi tiền lần đầu tiên, sẽ tự động tạo một tài khoản, sau đó có thể thực hiện việc chuyển đổi từ tiền thật sang tiền game, theo tỷ lệ 100:1 – tức là 100 tệ thật đổi được 1 điểm tiền game.
Tiền game sau đó có thể dùng để mua sắm trong cửa hàng trò chơi, chính là cái mà Hứa Hoan có sẵn trên giao diện trò chơi.
Tiếc là người thuê không thể dùng được vòng quay may mắn, hơi uổng một chút.
Ngoài ra, chủ nhà còn được hưởng 20% tiền game mà người thuê tiêu trong cửa hàng trò chơi, gọi là “phí dịch vụ”, nhưng thực tế thì giống “phí bảo kê” hơn.
Hứa Hoan xoa cằm, tự tưởng tượng bản thân là tên bá chủ ngang ngược ngoài chợ, bật ra một tràng cười quái dị đặc trưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676528/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.