Gần như ngay sau khi Vương Ngự Trù vừa dứt lời, người đầu tiên trong hàng – Dương Trúc Văn – liền lên tiếng: 
“Ông chủ, tôi lấy mười cái bánh, một trăm đồng đúng không? Tôi quét mã chuyển tiền luôn nhé!” 
Lâm Mộng Tĩnh và đồng nghiệp của cô cũng không chịu thua. Một người như hôm qua, gọi năm cái bánh chỉ để ăn một mình, người còn lại thì chơi lớn, gọi luôn hai mươi cái coi như mua tập thể.
Nghĩ đến mấy cái miệng đói rã bên công ty, đồng nghiệp của Lâm Mộng Tĩnh nở một nụ cười khó hiểu, đầy thỏa mãn vì sắp "cứu đói" thành công.
Vương Ngự Trù đang định theo phản xạ gật đầu sau khi nghe ba người đầu tiên gọi món, thì những người xếp sau bắt đầu sốt ruột. Mới có ba người mà đã mua từng ấy bánh, đến lượt họ thì còn gì nữa?
Tiếng phản đối vang lên, thậm chí còn lớn hơn cả khi nãy.
“Ông chủ đừng vội đồng ý chứ, ba người này mà mua kiểu này, những người xếp sau còn lại gì mà ăn?”
“Đúng đó, tụi tôi đều dậy sớm để tới đây xếp hàng đó! Không ăn được thì nguyên ngày coi như tiêu tan năng lượng!”
“Trời ơi, phía trước là mấy đại thần dạ dày gì vậy chứ? Hai mươi cái bánh là tính ăn cả tuần à? Biết mùi vị thơm nức này lại hot như vậy, tôi đã đến sớm hơn rồi… giờ thì… aizzz…”
“Huhu, tôi xếp hàng lâu vậy rồi, chẳng lẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676521/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.